RSS

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

[25-11-11] You don't like company ?

Christine hỏi :"You don't like company ? What's your problem ?"

Tại mình không hiểu tiếng Anh hay sao mà chữ problem nó hơi làm mình đau thế nhỉ ?

*nhớ lại khi bé*

Ờ, hồi xưa ở nhà thường mình ăn cơm một mình, cao lắm là hai ba người. Nói chuyện phiếm khi đang ăn thì cũng có đấy, nhưng mà họ là những người thân thiết nhất.

Nếu ngồi ăn với bạn, gặp thời thì nói năng vui vẻ, không thì tự biết thân mà bưng cơm ra chỗ khác ngồi.

Ngồi ăn với anh chị em trong nhà, cố gắng nói chen nói nhảm cho được vài câu rồi nhận ra họ không muốn nói chuyện với mình lắm nên ngồi im lặng mà ăn.

Tôi bảo là người thân ruột thịt với bạn bè chung lớp còn không ưa tôi khi tôi nói chuyện huyên thuyên lải nhải, thì một đám ngưồi lạ sẽ không ghét tôi sao ?

Bảo tôi hòa nhập ? Chỉ cần cố gắng làm cho người khác hiểu mình, nói nhiều một chút thì họ sẽ y như rằng "Con bé này nhiều chuỵện vô duyên không nữ tính hư hỏng"

Dù có muốn nói chuyện, hòa nhập, đờn ca nhảy nhót gì đó cũng không dám.

Chuyện tốt nhất là nên im lặng nhìn, cố gắng trở nên vô hình, đợi xong xuôi sẽ được về nhà đóng cửa lại. Cứ mà chĩa mũi vào chuỵện thiên hạ, nói năng lung tung sẽ bị ghét, bị nói xấu, bị bỏ rơi đó.

I sit alone in a corner because it feels better then sitting in the middle of a crowd and not being noticed.


So true it's sad.

Nếu không nói gì cả, lặng im nhìn mọi người vui vẻ, lặng lẽ rút êm, chui vào phòng đóng cửa, vẫn sẽ dễ chịu hơn ngồi đó, ra sức bắt chuyện, như cún nhỏ đáng thương bị bỏ rơi cầu xin cứu giúp vậy :)) nhưng không ai quan tâm.

Cái cảm giác lạc lõng trong đám đông, đau đớn hơn ngồi torng phòng trùm mền nhiều lắm.

[Đang ngụy biện cho sự khó ở khó dạy bảo cứng đầu cứng cổ của bản thân đây.]

1 nhận xét:

花子 nói...

*bắt tay* :)) đồng bệnh tương lân.

Đăng nhận xét