RSS

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Viết lung tung 2

Sẽ cố gắng đếm số cho tới khi quên.



.
.
.

Nó ngóc đầu dậy. Tóc lòa xòa. Nó suy nghĩ nhanh và quyết định không thèm hất tóc ra làm gì. Nó nhìn những thứ sau mớ tóc đen thưa thưa. Trời chưa sáng hẳn. Mọi thứ bình thường. Thế là nó khuỵu tay xuống, thả đầu rơi tự do một khoảng thật ngắn, đáp an toàn xuống nệm. Tóc làm mặt nó nóng, dù chân nó đang lạnh. Nó phun tóc ra khỏi miệng. Ngửa người ra nhìn lên trần nhà. Có cái quạt trần đang quay khá nhanh. Nhìn một hồi nó chóng mặt. Nó ngáp một cái rõ dài, nước mắt sống ứa ra. Nó không quẹt đi. Chỉ nhắm mắt lại. rồi nghiêng qua một bên, ngủ. Chân vẫn lạnh nhưng nó kệ đời. Lạnh cỡ này muỗi nó còn không chết nữa là. Nó sẽ ổn thôi.

Sau đó năm phút, nó lại chống tay dậy. Nhìn cái đồng hồ một cách ngán ngẩm. Từ trong lòng nó dậy lên mong muốn là mình nhìn sai, hay đồng hồ chết. Khổ cái là nó đã đeo kính lên nên có muốn nhìn sai cũng chả được. Và trời cũng sáng hơn một chút. Nó đâu tranh tư tưởng một chốc, rồi bật dậy. Lúc lắc cái đầu. Tóc nó rụng. Nó chớp mắt mấy cái, cố gắng ngáp được một cái. Nước mắt sẽ làm nó tỉnh táo hơn chút. Ngáp được rồi thì nó bò ra khỏi mùng, quơ lấy cái áo, mở cửa, đi đánh răng rửa mặt.

Nó cởi quần nhanh chóng gọn gàng với tốc độ của một người bình thường. Nhưng nó có thói quen giữ lại cái áo, hay cái váy chứ không lột trần bản thân ra khi mới dậy như thế. Nó vào phòng vệ sinh, đi vệ sinh, ngồi dậy giật nước, kéo áo, hay váy lên cao để khỏi ướt khi nó rửa chân. Rồi lấy tuýp kem đánh răng, nặn kem ra một lượng luôn dư. Nó chải răng theo thói quen. Vừa chải vừa nghĩ bâng quơ gì đó. Rồi mở vòi lấy tay vốc nước súc miệng. Nó thấy cái ca hơi to so với miệng nó. Xong thì đứng ngắm nghía bàn thân trong gương. Khen thầm là nó đang tuổi thanh xuân đẹp đẽ, rồi ra khỏi phòng. Nó cởi nốt cái áo, hay váy. Rồi thay đồng phục.

Hết mười lăm phút.

Ngày nào cũng thế.

Đời học sinh mà.

.
.
.

"Mày biết là tao yêu mày mà."

Nói xong, cái bóng người bé nhỏ bị che lấp bởi thân hình to lớn. Cảm giác lúc đó, ngoài những khoái cảm bình thường, còn có chút ấm áp. Xung quanh xám xám, trăng trắng, lạnh lạnh. Mờ nhạt và phôi pha. Tiếng động nghe hoài đã nhàm tai. Dù vậy vẫn phát ra, đứt quãng.

Và cái bóng bé nhỏ, đầy những vết thương, đau đớn, cười nhạt. Tiếp tục đau đớn. Nhưng đã bớt lạnh nhiều. Đời của nó đẹp hơn chăng ?

"Mày im đi, đừng khiến tao chửi thề ngay lúc này."

"Nếu mày yêu tao, tao đã không thế này rồi, thằng khốn."

Răng chạm lưỡi. Đau thì cũng không hẳn là đau. Được một lát thì nó nghiến răng lại. Nhắm mắt lại. Nuốt lấy hơi ấm cuối cùng. Rồi thì cái lạnh tràn đến. Nó duỗi thẳng người ra. Làn da trắng run run. Nước mắt chảy dọc theo gương mặt thanh tú. Nó hoàn toàn không hiểu tại sao. Nó đâu còn là nó của những ngày xưa bé bỏng. Nó tưởng nó đã quen rồi.

Và ai đó, chùi nước mắt cho nó. Ngón tay cái to và cứng. Không ấm áp, nhưng nó có cảm giác giống như được yêu thương.

Nó trắng toát.

"Mày khóc làm gì ?"

"Sao mày lại khóc"

"Mày lại khóc.. sao ?"

"Im đi thằng khốn. Cho tao ngủ."


Và nó ngủ. Đau đớn và thương tích hằn trên thân thể.

Nó ngủ.

Để cho cái bóng to lớn lạnh cứng trong cô đơn.

.
.
.

Từ từ tiếp, nhé.

Ý chí và quyết tâm




Vì một lý do nào đó mà khi gõ dòng này trên cổ tay trái có một hình cái bông. Không rõ là bông gì, viền đen, gân xanh và màu đỏ.

Nó đẹp, nhưng nó cô đơn. Và nó lại hiện diện ở một cái tay không đẹp.

.
.
.

"Wake me up when September ends"

Chợt nghe lại khi đọc fic của Get. Bạn đúng là biết cách sử dụng nó, anh bạn à.

Và tôi đang trên đường trở thành kẻ đọc fic chùa vì tự thấy mình chưa đủ trình để gõ một bài comment đàng hoàng cho bạn. Có lẽ khi nào rảnh và hớn sẽ làm.

.
.
.

Hôm nay đã dựa vào bạn vài lần, cầm tay bạn vài lần, cười với bạn nhiều lần và khen bạn dễ thương một lần. Có vẻ như chúng ta đã lại thân thiết và tôi mong sao nó sẽ còn kéo dài. Tôi yêu bạn.

Và giờ tôi đã biết, tôi còn yêu nhiều thứ khác ngoài em.

.
.
.

Tiếc là, em mà không quyến rũ tôi thì đâu còn là em nữa.

Tôi vẫn còn có thể bỏ đi tất cả vì em, nên hãy đến với tôi đi mà.

.
.
.

"Yokatta"

Gekichuu Uta Private War là một bài hát rất dễ chịu và thích hợp với các loại fic. Đương nhiên là trong trường hợp bạn không hiểu nghĩa của nó.

.
.
.

Đã hạ quyết tâm, ta sẽ thích những gì ta muốn thích, hoặc ta bị xúi giục mà thích. Ta sẽ không từ bỏ sở thích chỉ vì người khác.

Ồ, vì là người khác đó giờ hết còn quan trọng nữa rồi.

.
.
.

Cái bầu trời màu trắng xám đó lại xuất hiện, lạ thật. Nhưng nó vẫn chỉ mãi trắng xám, nó không nứt vỡ nữa.

.
.
.

Quyết tâm cách đây vài hôm là "sẽ đạt được một cái điểm 9 môn văn". Chả biết có làm được hay không, cứ quyết tâm trước đã.

Nhận ra khả năng sử dụng từ ngữ tiếng việt và khả năng đặt câu của mình bị giảm mạnh. Có thể là do quá chăm chú học tiếng nước ngoài ? hay là bị ảnh hưởng bởi những trò giải trí không được người lớn đánh giá cao ? hay là lại đang bị điên ?

Lòng tự tôn của ta vẫn đủ mạnh để bắt bản thân học lại cách làm văn tiếng việt. Và đã làm thì phải làm cho tốt, nào!

.
.
.

Đề bài tập " hãy viết về tâm trạng của em khi làm cha mẹ buồn " Chú ý không sử dụng văn nói khi viết.

.
.
.

"Hito ha sora bakari miteru"

Con người chỉ nhìn thấy bầu trời mà thôi.

"Hito ha koori bakari tsukamu"

Con người chỉ nắm lấy được băng tuyết mà thôi.

.
.
.

Vì mục tiêu cao cả nói ở đâu đó bên trên, blog sẽ được trưng dụng làm nơi chứa dàn ý bài văn. Và các ý tưởng hiện ra trong đầu. Đợi tới khi cần làm sẽ trút hết vô cho gọn.

.
.
.

"Đồng Chí" của Chính Hữu. Bài cần nuốt, nuốt phải trôi và phải thật gọn gàng.

.
.
.

Dạo này bấn lên vì "các anh Hàn Quốc đẹp trai" . Cụ thể là năm anh Touhoushinki, bốn năm anh gì đó trên 13 anh SuJu.

Các couple làm mình đỏ mặt và yêu thích điên loạn. YunJae YooSu YooMin Hoon Min JaeChun KiMin ♥

Chính thức làm fan girl bạn Shim ChangMin.

.
.
.

Hết cái để nói, để dành entry tiếp vậy.



"Futari no Monogatari"

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2009

Viết lung tung


Nhằm phục vụ cho sự đau buồn điên loạn thần kinh đang diễn ra trong đầu trong não, buộc lòng phải tìm cái gì đó để viết ra.

Anh, ngồi trên một cành cây. Khung cảnh là núi mờ trong sương và cỏ trải dài đến bìa rừng lá kim.

Cái cây bị cưa trụi cành, không còn lá, trơ thân nghiêng.

Nếu ghép hai cảnh khác nhau, ở hai thời điểm khác nhau, thi thỏang lại tạo cảm giác đau lòng chết người ấy chứ.

Em, nằm bên dưới tôi, môi đỏ. 

Bạn, cười, nhìn tôi.

Và giả sử là bạn nằm đấy, mắt nhắm nghiền. Tôi sẽ sợ đến run rấy mất. Cũng như em, nếu chỉ đơn giản là nhìn tôi và cười, thì tôi sẽ bị ám ảnh mất.

Tôi, nhìn vào gương, tập cười.

Tôi, nhìn anh, ngây thơ.

Và đả có lúc tôi không hề phải học cách lấy lòng kẻ khác. Nếu cái con người vấy bẩn đen đáu này mà ôm anh khi đó, anh có sợ không ?

Buồn nỗi buồn đầu tiên.

Buồn nỗi buồn thứ hai.

Chuyện buồn thì chỉ quanh đi quẩn lại có mấy cái. Tiếc là không bao giờ nó ngừng làm ta đau, cũng như ta đây không đủ sức làm quen với nó.

Nếu bây giờ, tôi làm đau bản thân tôi, anh cũng chả biết đâu, phải không ?

Và anh, nếu đang đau khổ, cũng chẳng nói cho tôi nghe phải không ?

Và đã có khi, tôi nói rằng, tôi chẳng quan tâm gì cả. Nhưng, không thật đâu. Tôi nhớ anh quay quắt và yêu anh thiết tha bằng cả tấm lòng đấy.

đau khớp cổ.

đau răng.

đau lưng.

đau cánh tay.

Và những cái đau thể xác kiểu này không ngừng làm ta chửi thề. Và chợt nhớ cái thề ta không hề biết chửi thề, vì nó làm bẩn miệng ta.

Và ta đã có một miếng be bé của đời, để bù vào phần ta đã bỏ đi.

Tôi đã bỏ qua những gì ?


Nằm nghe nhạc.

Không box, không shoujo ai, không fic, không MV, không chat, không anime hay manga. Mở PC lên chỉ để nghe nhạc thôi. Cảm giác thật xa lạ làm sao. Đã lâu lắm rồi.

Từ khi anh hai đi, từ khi có thể sử dụng máy thoải mái thì những thú vui ngày xưa nó đi trốn cả. Tìm ra được cũng là một vấn đề. Có mấy thứ cuốn mình xoay mòng mòng. Cảm giác như đã mất quá nhiều thời gian vì bị chóng mặt và không tìm ra lối đi nữa.

Lảo đảo bước quanh, quá lâu rồi.

Nằm nghe nhạc.

Cảm giác như có gì đang đè lên ngực. Nặng cỡ cái gối ôm. Và không hiểu tại sao lại làm cho mắt mờ nhòe đi. Bóng đèn dài phía trên lóa trắng. Màu sắc như đang cháy, và tàn. Chỉ có một khỏang be bé trên PC là còn thấy rõ.

Một cái MV. Vô tình bấm nhầm mà quên mất file wma là file video.

Một cái MV cũ, cách đây 5 năm. Quá lâu để nhớ. Nghe vẫn còn quen. Những gương mặt hiện ra... chúng gợi lên vài ký ức rất mập mờ. Vừa mới lên tinh thần fan-gơ như các chị em bè bạn với nhóm này nhé. Nhưng đồ cũ sẽ tạo cảm giác cũ hơn.

Ngày xưa mình đã cảm thấy thế nào nhỉ ?

"Anh hai ơi, bài này dở quá, bật bài khác đi hai."

Khi không hiểu được giai điệu êm dịu và ngập tràn tình yêu đó.

"Hai ơi, anh này đẹp trai quá"

"Thằng này mà đẹp trai cái gì!"

Khi nhìn, đơn giản là nhìn và nhận xét. Không đỏ mặt, không cười, không la lối. Một cách trẻ con vô cùng đã thích anh đẹp trai nào đó. Và tìm cách tiêu hóa cho được giai điệu tình yêu kia.

"Em chả thấy gì hay hết!"

"Mi thì biết cái gì mà nói!"

Và tôi đã mất những gì ?

Giờ không thể cãi lại với hai nữa. Khi còn cơ hội thì không làm đâu. Cứ ngây thơ đơ đơ như thế. Cứ nghĩ là người cũng sẽ còn đó. 

Không, nghĩ là người sẽ mãi không rời.

Nhớ những khi chỉ biết làm quẩn chân người khác. Và giờ đây muốn cóo người ôm mình vào lòng. Ký ức mờ lắm, mờ lắm. Bị hàng đống thứ vùi lấp mất rồi. 

Khi quá khư trôi qua, ta không hề biết, nó sẽ lưu lại trong đầu ta, nó sẽ chui ra từ những góc bất ngờ nhất, nó sẽ khuấy động linh hồn ta.

Dáng người ngồi đó, cởi trần, nhìn chăm chú về phái trước. Tại sao khi đó không tự hỏi "Vì sao người không nhìn tôi ?" . Tại sao bây giờ lại tự hỏi "Tai sao tôi không còn thấy người?"

Những ngày tháng đã trôi qua.

Tôi không biết cách biến chúng thành những ngày hạnh phúc.

Những khỏang thời gian đan xen trộn lẫn. Lãnh đạm. Đau khổ. Đáng nguyền rủa. Những ký ức nhạt nhòa. Những thứ tự nhủ rằng mình sẽ không nhớ đến đâu. Ừ mà tự dưng nó lại nhảy ra làm khổ con người ta thế này ?

Có một cái khăn màu đỏ. Có một tấm hình cũ ngả màu. Có người. Có giọng nói. Có mái tóc. Có sức nặng. Có nụ cười. Có nước mắt.Có cả những sự vô tình, nhưng cũng là vì vô tình mà thôi.

Tại sao khi đó, tôi không yêu người

Như bây giờ, tôi đang ?

Thời gian đã bỏ lỡ, những việc đã không làm, những lời đã nói, những việc đã làm, những suy nghĩ đã ghim vào đầu óc, những ám ảnh nhạt dần theo năm tháng, những tình cảm biến chất từ từ.

LẠi đây, ôm tôi, nào.

Mà, người, đâu còn ở đây...

Tôi thật muốn, người sống bình an, như áng mây trôi, về phía cuối trời. Vì nếu người thật sự đã đến cuối vùng xa thẳm, chạm vào cái gì đó đen đen bẩn bẩn cứng cứng, chắc chắc đó là tôi. Người sẽ gặp lại được tôi.

Bầu trời đó, tải rộng đến nơi nào ?

Thử một lần, giơ tay lên cao, nhìn trời xanh thẳm và mây trắng. Mây trôi chậm lắm, trời xanh lắm. Và tôi nhỏ bé lắm. Nhưng mà tại sao, chỉ trong vài khoảnh khắc mới nhìn ra được sự thật như thế ? Còn khỏang thời gian dài còn lại lạc lõng giữa mê cung tự tạo. Giữa những mảnh xếp tối màu.

Tôi đang, nhìn lên bầu trời. Người, người chắc chắn đang nhìn xuống.

Tại sao trong những ngày nguời cách tôi vài gang tấc, tôi lại duy trì khỏang cách đó ? Tại sao bây giờ, khi người cách tôi nửa bầu trời, vài đại dương, xa lắm lắm rồi, tôi lại muốn đến thật gần người ?

Tại sao tôi lại bỏ qua nhiều thứ thế ? Tại sao tôi không thể lớn nhanh thêm chút nữa ? Tại sao tôi đã không tài nào hiểu người?

Tại sao ? Tôi lại bỏ qua nhiều thứ như thế. Mà giờ hiểu ra có được tích sự chi ?

Nước mắt rưng rưng, nhưng rồi nó rút lui vào tuyến lệ, chỉ chừa một tí xíu chảy ra. Chắc nó để dành ấy mà. Để ngày nào đó nén không nổi thì ào ra như gió thồi mặt nước.

Tại sao, tôi đã không nói gì nhiều với người ?

Tại sao ... tôi như chẳng biết gì về anh ?

Cảm giác buồn lạ lắm. 

Anh à, tôi nghe tiếng điện thoại đổ chuông, anh sắp nghe máy phải không ? Và anh có định nói gì không ? Và, tôi buồn quá.

TÔi sẽ, nhất định sẽ, lớn lên. Để có thể được anh đang nghĩ gì, lúc này.

Năm sáu năm gì đó, kể ra, cũng chẳng dài, phải không , người ?

Lạnh như đá, thô cứng, chạm vào rất đau. Sẽ gây thương tích. Nhưng những con người không biết lo nghĩ gì cứ đạp lên liên tục mà đi tới.

Hậu quả thì, hạ hồi phân giải, nghĩ chi hoài, ha.

Hãy chấp nhận.

Tôi hết biết viết gì rồi, dù tôi muốn viết, chuyển qua entry khác vậy há.

Yêu.