RSS

Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

[24/11/12]


Mình sáng nay mệt lắm. Đi mua đồ. Đi mua kem đánh răng, mua ít kẹo, mua sôcôla nóng. Rồi đi mua kem tẩy lông, mua băng keo cá nhân, mua băng cá nhân loại lớn, mua băng vệ sinh. Rồi đi Boots mua sơn móng tay màu bạc, sơn bóng, một cây son màu hồng nhạt, mascara trong.

Mua kem đánh răng vì hết kem đánh răng. Không có cái gì bực mình bằng hết kem đánh răng giữa đêm.

Mua kẹo vì lâu rồi chưa mua.

Mua kem tẩy lông vì mình là con gái. Con gái phải tẩy lông sạch sẽ. Mình chả biết tại sao lại phải thế. Đang thử kem lên da xem có bị dị ứng không. Nếu không mới dc dùng. Mua sơn móng tay các loại vì mình cảm thấy nữ tính. Mình 17. Ngày xưa chúa ghét đứa nào trang điểm sơn móng tay đi học. Bây giờ sơn móng cả buổi chiều và có nhiều đồ trang điểm hơn mẹ mình cũng nên.

Mình buồn lắm. Vì ông chủ nhà bảo có lẽ mình sẽ hạnh phúc hơn nếu ở nhà Mary. Mình dịch câu đó ra là ổng không muốn nhận mình lắm.

Đi về ngang biển. Trời lạnh lắm. Biển vẫn đẹp. Biển nơi này thường có màu xám vì trời lúc nào cũng âm u. Lạnh thôi. Không có gió.

Mình buồn lắm. Mình mua đồ chuốt bút chì.

Mình về nhà và mượn ông chủ cái tuốc-nơ-vít. Ông chủ từng là kỹ sư mà. Nên ổng chả hỏi han mình cần tuốc-nơ-vít làm cái gì. Ổng cứ đưa cho mình thôi.

Mình tháo đinh khỏi đồ chuốt bút chì để lấy lưỡi dao ra.

Mình lấy ra dc 6 lưỡi, bỏ vào hũ nhỏ, để trong tủ.

Mình muốn cắt. Mình có dao mới. Mình mua băng mới rồi.

Nhưng đồ ăn tối rất ngon và xem tivi rất thích. Merlin rất hay và sôcôla nóng rất ngon. Bà chủ hiền hiền.

Mình đỡ buồn. Ngồi sơn lại cái móng bị hỏng. LÀm bài tập. Nghe nhạc Trịnh. Mình không cắt. Hình như cả tuần chưa cắt (nhiều) lần nào. Giỏi không.

Callbs.ca

Call it bullshit. Because it is. Damn it.