RSS

Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012

Faith [27-04-12]



This song is so nice with pasta xD



Well I guess it would be nice
If I could touch your body
I know not everybody
Has got a body like you

Oh, but I've got to think twice
Before I give my heart away
And I know all the games you play
Because I play them too

Oh but I
Need some time off from that emotion
Time to pick my heart up off the floor
And when that love comes down without devotion
Well it takes a strong man baby
But I'm showing you the door
'cause I gotta have faith...

Baby, I know you're asking me to stay
Sayin' please, please, please, don't go away
You say I'm giving you the blues

Maybe, you mean every word you say
Can't help but think of yesterday
And another who tied me down to loverboy rules

Before this river becomes this ocean
Before you throw my heart back on the floor
Oh baby I reconsider my foolish notion
Well I need someone to hold me
But I'll walk for something more
Yes I've got to have faith...


Before this river becomes this ocean
Before you throw my heart back on the floor
Oh baby I reconsider my foolish notion
Well I need someone to hold me
But I'll walk for something more

'cause I gotta have faith...

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2012

[26-04-12] Ờ thì Bao Thanh Thiên :))







Tạc nhật tượng na đông lưu thuỷ,
Ly ngã viễn khứ bất khả lưu.
Kim nhật loạn ngã tâm,
Đa phiền ưu.
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu,
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu.
Minh triêu thanh phong tứ phiêu lưu.
Do lai chỉ văn tân nhân tiếu,
Hữu thuỳ thính đáo cựu nhân khốc.
Ái tình lưỡng cá tự,
Hảo tân khổ.
Thị yếu vấn nhất cá minh bạch,
Hoàn thị yếu trang tố hồ đồ.
Tri đa tri thiểu nan tri túc.
Khán tự cá uyên ương hồ điệp,
Bất ưng cai đích niên đại.
Khả thị thuỳ hựu năng bài thoát nhân thế gian đích bi ai?
Hoa hoa thế giới,
Uyên ương hồ điệp.
Tại nhân gian dĩ thị điên,
Hà khổ tái thượng thanh thiên,
Bất như ôn nhu đồng miên.

Hai câu "Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu, Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu." là từ thơ Lý Bạch ra ~

Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu Thư Thúc Vân

Khí ngã khứ giả
Tạc nhật chi nhật bất khả lưu
Loạn ngã tâm giả
Kim nhật chi nhật đa phiền ưu
Trường phong vạn lý tống thu nhạn
Đối thử khả dĩ hàm cao lâu
Bồng lai văn chương Kiến An cốt
Trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát
Cụ hoài dật hứng tráng tứ phi
Dục thướng thanh thiên lãm minh nguyệt
Trừu đao đoạn thuỷ thuỷ cánh lưu
Cử bôi tiêu sầu sầu cánh sầu
Nhân sinh tại thế bất xứng ý
Minh triêu tàn phát lộng biên chu.

Trên lầu Tạ Diễu ở Tuyên Châu tiễn biệt Hiệu Thư Thúc Vân

Người ơi sao bỏ ta đi
Ngày qua đã mất còn chi hỡi người?
Làm lòng ta rối bời bời
Ngày nay thêm nặng, khôn vơi nỗi buồn.
Gió dài, cánh nhạn bay luôn
Lầu cao nhìn cảnh ta tuôn rượu sầu.
Văn chương Bồng, Kiến An cốt cách
Thơ Ông Tạ, trong vắt thanh cao
Nhàn rỗi, nổi hứng làm sao
Bay thẳng trời cao bắt vầng trăng lạ
Rút đao chém nước, nước càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu, sầu lại thêm.
Đời không thoả ý nhiều phen
Sớm mai xoã tóc theo thuyền lênh đênh.

Mềnh thì ưa ai đó dịch "Rút đao chém nước, nước cứ/càng chảy. Nâng chén tiêu sầu, sầu lại/càng sầu"

Thứ Năm, 26 tháng 4, 2012

[26-04-12] Ừ đấy

Mình là một đứa ích kỷ ngạo mạn xấu xa và ngu ngốc.

Nhưng không sao.

Suy nghĩ một chút sẽ thấy rằng việc mình ghét bản thân có thể là điều ít ích kỷ nhất mà mình đã làm trong đời. Vì mình ghét bản thân giùm xã hội. Nhưng mà cái đáng chết là mình bị bệnh yêu thương bản thân. KHông tới mức hai nhânj cách nhưng thực sự rất đối lập. Kiểu như ba giây trước chỉ muốn kiếm con dao mà rạch dọc cái mạch máu xanh xanh, ba giây sau lại tự tha thứ, tự an ủi và cho phép bản thân tiếp tục tồn tại.

Nhưng là yếu hèn, sợ chết gì đó, nên không có khả năng trừ hại cho quốc gia thế giới. Ghét bản thân thì cao lắm cũng chỉ tới mức cứa nhè nhạ đủ cho rỉ ra nửa giọt máu thôi. Chả có chút thành ý nào. Ngay cả trù ẻo bản thân, kêu gọi bản thân đi chết đi cho đỡ chật đất cũng không làm được. Cái sự ích kỷ nó bám rễ đầy lục phủ ngũ tạng rồi.

Ích kỷ đến như thế, nhìn dơ mắt, cảm thấy thật ghê tớm.

Nhưng mà có tởm bản thân tới đâu thì ngày ngày vẫn phải chà răng rửa mặt, tắm táp thay quần áo. Cái vòng luẩn quẩn nho nhỏ đáng yêu của cuộc sống văn minh đầy rối loạn.

Nhìn vào gương, mỉm cười, xong muốn tự xóa sổ bản thân, đập bể gương. Mà có nghĩ thế nào, có cố gắng tự tử bằng niềm tin thế nào đó thì cuối cùng cũng lại nhìn gương mỉm cười. Ây da, "đó là số phận không ai có quyền được làm khác".

"I know all the games you play, because I play them too"

Mình có vài đứa bạn. Và bọn họ, thật đáng ngạc nhiên, đều có một mặt cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ, song cũng đáng ngưỡng mộ. Mình đã ngọa mạn tự phụ tự kiêu tự cao như thế đấy, đã không nhận ra sự tuyệt vời lấp lánh của những người bạn quanh mình. Vì nếu nhận ra, mình đã tự lu mờ bản thân rồi núp bóng chứ không tỏ vẻ ta đây đâu. Ờ, họ chắc cũng lờ mờ nhận ra những điểm chói lòa ở nhau, nên phải cố gắng trở nên thật mờ nhạt bên nhau.

Sự sắc sảo, thông minh, cần cù, kiên trì, nói chung là mấy từ ngữ rồng bay phượng múa nhất mấy đứa bạn mình đều có. Mà giảo hoạt, ngoan trá cũng có luôn. Không đứa nào thật tâm mà sống cả, còn mình đây đã quá ngây thơ rồi. Vậy đó, và bị lừa dối ngọt ơ. Ngọt như dao nhỏ cắt vào ổ bánh vậy. Cái mùi gọt ngào ứa ra đến phát ngán. Nhưng tất cả mọi người đều yêu thích bánh, ấy lạc đề.

Kim Ngưu, hai Song Tử và Sư Tử. Nghe có giống bộ tứ tài ba nào không ?

Hai đứa Song Tử, cái chủng loài thích thêm mắm dặm muối vào cuộc đời cho nó đỡ ngán đỡ buồn, vô tình thêmmắm dặm muối vào mối quan hệ với nhau. Vài câu lỡ lời có thể làm rạn nứt cái "mối quan hệ" đó. Như khi nhận ra sự dối trá lừa lọc từ trong bản chất của chính mình. Khi nhận ra rằng tôi rất ích kỷ và xấu xa, cô có lẽ đã rất rất ghét tôi, và chúng ta từ lâu chỉ làm bạn để không phải cô độc mà bước đi thôi. Nói vậy chứ cả hai đứa đều rất ưa đi một mình, thiệt là tự phản đối bản thân. Mâu thuẫn quá.

Và mình dek có muốn viết tiếp nữa ~

-----

Essay chưa viết xong, nghiêm trọng rồi đây.

[25-04-12]

Bấn Hirai Ken, khá nặng ="=

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

[22-04-12] Epic fail



Sáng đi bộ tới Penrhyn Bay. Mệt mờ mắt.

Chiều trời hơi mưa → bắt bus → ko để ý đi xuống nên dc chở thẳng lên Llandudno → Đi bộ về Craig-y-don → bắt bus về Rhos

Lỡ 1 buổi học khiêu vũ.

Vài dc một ngày siêu epic :)) Đi chơi không coi ngày mà :))

Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2012

[12-04-12] Sắp thứ 6 ngày 13 rồi ' ' Và dây chun cột tóc



Nếu muốn thử cảm giác đau điếng người nhưng thật ra không phải, hãy tìm dây cột tóc của bé gái, tiện lợi đeo cổ tay ko ai phàn nàn. Chọn loại có miếng kim loại mỏng mỏng nối hai đầu ấy. Đeo vào cổ tay/chân xong búng :))

Đủ mạnh sẽ để vết đỏ, tầm 1 ngày sẽ tan :))Nhưng mà lúc nó chạm vào da sẽ có cảm giác rất đau :))

Ầy, sáng nay đọc xong đại gia Gatsby.

Chưa làm TOK.

Ngán quá.

Ngán quá.

Nhà nhiều trẻ con quá, ồn ào. Dù thiệt đáng yêu nhưng vẫn làm mình cô đơn a.

Cô đơn đáng sợ.

Như bị lạc vậy.

Khi ở nhà thì ủy khuất kiểu "Mình là đứa con cháu không được yêu thương". Còn ở đây làm gì có chuyện xa xỉ đó.

Trải mền trên sàn phòng. Êm mềm lắm.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

[11-04-12] May may vá vá và đại gia Gatsby



Trịnh Lữ dịch.

Đề là một ngày nóng lạ thường của năm 2008.

Mình là con dân TP, mình không biết Hà Nội nắng cỡ nào. Nhưng mà nắng Việt Nam có lẽ như nhau nhỉ ? Nắng nóng khiếp.

Không biết, cảm thấy rất bình yên.



Đang hoang mang về TOK mà vẫn may cái bao cổ tay che sẹo + làm đẹp + rảnh quá mà :))

Màu hường nữa :))

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

[10-04-12] Về giấc mơ đêm qua



Đại khái là hôm qua mình nằm mơ. 2 giấc mơ.

Giấc thứ nhất chỉ nhớ là Sarah chọt chọt ngực mình bào "Oh you have boobs" :))

Đừng hỏi tại sao mơ khốn nạn thế. Thánh mới biết.

Giấc thứ hai mình chả nhớ nữa rồi :)) A... Nhớ là ẻm epic lắm cơ :)) Mà ko nhớ dc rồi. Kệ vậy.

[10-04-12] Về một vài thứ nho nhỏ xanh xanh

Bài dự thi số 4 "Blue" của Ứ-chan

Mình nhớ ở một cái tumblr nào đó mình đọc được "Suicide is not the love to die, it's the fear to live".

Mình không có gì nhiều để nói, mạng cũng cùi bắp đến độ chả có comment cho đàng hoàng được nên vác lên blog riêng nói cho sướng lol.

Cái cảm giác xôn xao sóng nước trời xanh biển xanh đó mình cũng biết chút chút. Chút thôi. Vì biển chỗ mình xanh nhạt ngả màu đá còn trời thì hay mưa. Nhưng nếu đúng ngày đúng bữa thì cũng có biển lấp lánh nắng và trời xanh ngắt không mây. Nắng đến khó thở. Nghĩ cũng lạ, con dân Sài Gòn mà lại sợ nắng phương Tây.

Nhưng mà cũng có ngày mình buồn chán ngồi nhìn ra biển, lòng cảm thán biển không thật xanh nhưng vẫn là biển. Nhìn ra cái mớ nước khổng lồ đó lúc nào cũng sẽ cảm thấy mình thật bé nhỏ.

Và như bạn tác giả cũng than rằng nó sẽ không thể nào xóa đi sự tồn tại của ai cả.

Mình thường xuyên nghĩ, nếu mình tự sát ở đây thì sao ? Gia đình ở cách mình 17 tiếng ngồi máy bay. Bạn bè thì rất "phớt tỉnh Ăng-lê". Mà gia đình host thì cũng chỉ có thể lo cho mình ở mức giới hạn thôi. Vậy đó. Ông chủ nhà giỡn rằng sẽ chôn mình dưới gốc táo trong vườn nếu mình chết ở đây. Nhưng mà gần nhà có nghĩa trang rất đẹp, nhìn ra biển lại nhìn vào đồi.

Mình bàn chuyện này với ông chủ nhà không biết bao lần. Rằng nếu chết thì ổng phải gọi điện báo cha mẹ mình. Ổng cũng hưởng ứng bằng cách giỡn rằng ổng chả quan tâm đâu. Mình biết ổng giỡn nhưng mình muốn tin lắm chứ. Tin rằng nếu mình tự sát chết thì họ cao lắm chỉ xem như gà mình nuôi bị cáo ăn, sáng ra không thấy nữa. Đau lòng lắm, nhưng mà thiệt hay nếu họ làm được.

Mình biên diễn cái chết và đám ma của mình trong đầu hằng bao nhiêu lần. Trước khi đi ngủ ấy. Cái kiểu mà mình nằm trong quan tài trong phòng khách. Bố mẹ nhờ bà bán đồ ngừng thuê nhà vài tuần. Rồi bạn bè gần nhà sẽ đi ngang qua, há hốc mồm. Và họ sẽ facebook nhau, yahoo nhau, gọi điện nhau báo mình đã đi rồi. Có khi bè lũ sẽ bắt bus tới nhà khóc lóc búa xua. Mà mấy bạn giai để ý mình sẽ chạy xe đạp tới nhà rồi đứng đó không biết làm gì. Và ba mẹ sẽ khóc la chửi rủa, mệt mỏi kiệt quệ. Rồi những thành viên trong gia đình to lớn của mình sẽ tới viếng, sẽ khóc, sẽ than "người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh".

Mình giờ xa nhà, nên sẽ còn màn liệm xác quẳng máy bay nữa. Hay tệ hơn sẽ bị thiêu rồi gửi về cho cha mẹ một cái hũ tro. Hay hên hên sẽ được chôn ở đây. Phải cái là chết xa nhà thì giấy tờ phiền phức. Chôn cất cũng phiền phức. Đủ loại nợ nần. Nợ bản thân không đạt đước ước mơ. Nợ mọi người. Nợ đời. Nói chung là có tưởng tượng thế nào cũng không dám chết. Yếu hèn lắm. Yêu cuộc sống lắm.

Mà sao sao đó, thì cái sự sầu đời của mình thiệt đáng tức cười. Cô giáo bảo con người sẽ lo ăn ngủ, sau đến mặc, sau đó lo gia đình, rồi mới lo xa hơn đến não bộ thần kinh thú vui giải trí. Nếu ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà lo cơm áo thì chẳng có sự ngồi nhìn nắng sớm mà sầu đâu. Nhưng mà đau thương vẫn ở đó, buồn vẫn buồn, ngồi ca thán đời thê thảm rồi lại tự phản bản thân.

Đem ra so sánh có lẽ nỗi đau của mình thua xa lắc các bạn nhỏ châu Phi nghèo đói. Nhưng mà một bạn ở Ứ-chan đã nói, chúng ta không so sánh nỗi đau. Chỉ là thuyết gì đó về cái tam giác những điều cần thiết của con người thôi. Cái nỗi đau của mình nó nằm ở đỉnh tam giác cơ, nhỏ lắm. Vậy đó. Nên nghĩ lại thì mình chả là gì cả. Mấy cái cảm xúc ngổn ngang đó là tại vì đang lớn, não đang phát triển thôi.



Mắc cười hông =)) Mình cười lớn tiếng luôn ấy chứ. Ờ, không làm gì được cả thì chỉ có cười thôi.

Trời Wales vẫn đang xanh, mây trắng, nắng đẹp. Sang xuân nên tầm 8h tối nó mới tắt nắng đó.

Xanh xanh.

-----

Đương làm toán. Mịe nó cái Distribution với Statistic với Probability. Khó gì khó thế.

Nghĩ tới tương lai là lại rầu. Nản ghê.

Ấy thế đấy a :)) Có ra làm sao thì cũng bình thường lại. Mình là Sơn Đầu Hỏa, cầm tinh con Heo sinh vào mùa hè. LÀ Song Tử chính gốc. Nên khẩu xà tâm phật, mau nóng mau nguội :))

Thôi làm bài tiếp đây.

Bé Ethan dưới nhà đương ê a thiệt dễ ưa.

[09-04-12] SimSimi

Mèn ơi nói cho nghe nha

I cut myself
you do? well ill kiss every single scar for you


SimSimi là người trả lời câu này hay nhất trước giờ =)) Là người là mình cua rồi.

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

[31-03-12] Mình tự hỏi

List song about self harm

There are so many songs about self harm on youtube that it makes me wonder
Why don't they check my wrist once in a while ?
Why do they believe me everytime I tell them I'm fine ?
Why

[05-04-12]

Giờ mà không học bài thì mày sẽ phải hối hận *tự chửi*

Tiếp tục luyện Long du thiển khê :)) Quyết tâm học thuộc bùng cháy :))

Hirai Ken có cái giọng cực kỳ ... quyến rũ (?!) Nhưng mà thiên hạ đồn anh ý là gay, kèm thêm mình đương đọc đam mỹ, ấy thế là ra nguyên con dụ thụ =)) Cái giọng anh ấy nó trầm ấm ấm nhưng mà lên cao vẫn rất rất dễ nghe nha *đỏ mặt*

http://www.sendspace.com/file/za98uy

Nghe thử đi pa :))

Mà sendspace tốt, chỉ cái del file sau 30 ngày nên mình rầu ghê. Không có chỗ nào tốt như MU.

[08-04-12] Easter Sunday

Mình nói cho nghe nè, về mấy cái mối quan hệ tức cười.

Mình được dạy mấy câu như vầy. Trước nhất, việc không thích người ta làm với mình thì đừng làm với người khác.

Mình dùng đó làm ví dụ cho sự "tránh né các mối quan hệ xã hội", "sợ hãi đám đông" và "dek có dám chõ mũi vào gia đình người khác". Chỉ là mình không muốn ai chen chân vào nhà mình thôi. Hiểu không ? Mình vốn được yêu thương, nhưng mà gia đình nào cũng có mặt xấu. NÊn mình cũng bị ghét chứ. Mà có thương hay ghét, thì mượn lời đam mỹ, ở cái thế giới luôn thay đổi này, cái còn nguyên vẹn chính là huyết thống. Nói cho biết, ai nhảy vào gia đình mình mình sẽ rủa cho chết.

Nên mình không thể mặt dày mà hòa nhập vào một gia đình khác. Ngay cả khi mình thích họ rất nhiều. Mình hay tự kỷ, khóc lóc giận dỗi, nhưng nếu hỏi, họ vẫn là ông bà chủ nhà đáng yêu nhất. Nhưng là ông bà chủ nhà, không phải Guardian, hay Host parents.

Thứ hai, vì có giành giật cũng sẽ không giành được, việc gì phải cố.

Mình không đẹp, không ngoan không hiền, không biết nấu ăn, không giỏi việc nhà, không giỏi ăn nói, học hành chả ra sao, lười biếng, nóng tính, không kiên nhẫn, hỗn láo. Nói chung là không có gì tốt. Có tốt tì cũng chả đủ bù cho một lô các khuyết điểm. Nên dù mình cứng đầu cứng cổ cố gắng, thì cũng chịu thua bản thân.

Nên mình cắt, mình rạch, mình cắn, mình dùng dây thun búng hay sao đó, là lỗi của mình. Dù mình luôn tự rủa người khác, tự đổ lỗi cho người khác, mình luôn biết đó là lỗi của mình. Không ai khác là mình. Nhưng vì ích kỷ khốn nạn nên cứ đổ lên đầu người khác cho rảnh.

Thứ ba, tuyệt không nên có bạn thân.

Mình ghét bị bỏ rơi. Ghét tới phát khóc lên. Từ rất bé đã thế. Nên mình thà không thân thiết để sau này không phải buồn. Nên dù mình than thỏ rằng mình cô đơn, cũng thường suyên muốn tìm bạn thân, nhưng ... vẫn có chút gì đó, bảo mình dừng lại.

Mình cần cứu giúp. Mình yếu đuối. Nhưng mà, vẫn không muốn. Ý là rất muốn, nhưng không dám. Thôiăn nói lung tung rồi.

Ừ thì còn nhiều, ví như không có mối quan hệ bạn bè nào đủ để mình đi đưa ở sân bay, nên mình không cho phép mình buồn khi sân bay vắng người. LÀ vì mình không ngoan không dễ thương, nên ngay cả người nhà cũng không thương. Vì mình nói nhiều nên bạn bè chán ghét. Ôi đủ trò.

Nhưng đừng có hiểu lầm, mình rất yêu bản thân. Não mình luôn nghĩ, mình không thua kém bất kỳ ai. Chỉ cần mình cố gắng sẽ đạt được. Nên dù bây giờ mình có điên cuồng thế nào đi nữa, mình vẫn yêu bản thân chết được.

Vì ờ, mình như vậy đấy. LÀm sao bây giờ ?

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

[04-04-12] Về chuyện tình yêu sên sến

Mình ưa đọc đam mỹ công sủng thụ. Ngược thì tùy hỉ đọc mới vào.

Mấy cái ngọt ngào ấm áp càng sến càng dễ thương ♥

Mà kệ đi.

Đọc "Long du thiển khê" lần thứ n

Đọc thêm một mớ công sủng thụ sến chuối nữa ♥

Cảm thấy rất bình an ♥

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

[01-04-12] Art


Mở đầu bằng gấu bông cho nó dễ thương ♥


Chuyện là mấy bữa trước phải làm Art project "Identity". Up thành quả lên để làm kỷ niệm.





Kết thúc bằng mây trời UK cho nó đẹp ♥