RSS

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

[10-04-12] Về một vài thứ nho nhỏ xanh xanh

Bài dự thi số 4 "Blue" của Ứ-chan

Mình nhớ ở một cái tumblr nào đó mình đọc được "Suicide is not the love to die, it's the fear to live".

Mình không có gì nhiều để nói, mạng cũng cùi bắp đến độ chả có comment cho đàng hoàng được nên vác lên blog riêng nói cho sướng lol.

Cái cảm giác xôn xao sóng nước trời xanh biển xanh đó mình cũng biết chút chút. Chút thôi. Vì biển chỗ mình xanh nhạt ngả màu đá còn trời thì hay mưa. Nhưng nếu đúng ngày đúng bữa thì cũng có biển lấp lánh nắng và trời xanh ngắt không mây. Nắng đến khó thở. Nghĩ cũng lạ, con dân Sài Gòn mà lại sợ nắng phương Tây.

Nhưng mà cũng có ngày mình buồn chán ngồi nhìn ra biển, lòng cảm thán biển không thật xanh nhưng vẫn là biển. Nhìn ra cái mớ nước khổng lồ đó lúc nào cũng sẽ cảm thấy mình thật bé nhỏ.

Và như bạn tác giả cũng than rằng nó sẽ không thể nào xóa đi sự tồn tại của ai cả.

Mình thường xuyên nghĩ, nếu mình tự sát ở đây thì sao ? Gia đình ở cách mình 17 tiếng ngồi máy bay. Bạn bè thì rất "phớt tỉnh Ăng-lê". Mà gia đình host thì cũng chỉ có thể lo cho mình ở mức giới hạn thôi. Vậy đó. Ông chủ nhà giỡn rằng sẽ chôn mình dưới gốc táo trong vườn nếu mình chết ở đây. Nhưng mà gần nhà có nghĩa trang rất đẹp, nhìn ra biển lại nhìn vào đồi.

Mình bàn chuyện này với ông chủ nhà không biết bao lần. Rằng nếu chết thì ổng phải gọi điện báo cha mẹ mình. Ổng cũng hưởng ứng bằng cách giỡn rằng ổng chả quan tâm đâu. Mình biết ổng giỡn nhưng mình muốn tin lắm chứ. Tin rằng nếu mình tự sát chết thì họ cao lắm chỉ xem như gà mình nuôi bị cáo ăn, sáng ra không thấy nữa. Đau lòng lắm, nhưng mà thiệt hay nếu họ làm được.

Mình biên diễn cái chết và đám ma của mình trong đầu hằng bao nhiêu lần. Trước khi đi ngủ ấy. Cái kiểu mà mình nằm trong quan tài trong phòng khách. Bố mẹ nhờ bà bán đồ ngừng thuê nhà vài tuần. Rồi bạn bè gần nhà sẽ đi ngang qua, há hốc mồm. Và họ sẽ facebook nhau, yahoo nhau, gọi điện nhau báo mình đã đi rồi. Có khi bè lũ sẽ bắt bus tới nhà khóc lóc búa xua. Mà mấy bạn giai để ý mình sẽ chạy xe đạp tới nhà rồi đứng đó không biết làm gì. Và ba mẹ sẽ khóc la chửi rủa, mệt mỏi kiệt quệ. Rồi những thành viên trong gia đình to lớn của mình sẽ tới viếng, sẽ khóc, sẽ than "người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh".

Mình giờ xa nhà, nên sẽ còn màn liệm xác quẳng máy bay nữa. Hay tệ hơn sẽ bị thiêu rồi gửi về cho cha mẹ một cái hũ tro. Hay hên hên sẽ được chôn ở đây. Phải cái là chết xa nhà thì giấy tờ phiền phức. Chôn cất cũng phiền phức. Đủ loại nợ nần. Nợ bản thân không đạt đước ước mơ. Nợ mọi người. Nợ đời. Nói chung là có tưởng tượng thế nào cũng không dám chết. Yếu hèn lắm. Yêu cuộc sống lắm.

Mà sao sao đó, thì cái sự sầu đời của mình thiệt đáng tức cười. Cô giáo bảo con người sẽ lo ăn ngủ, sau đến mặc, sau đó lo gia đình, rồi mới lo xa hơn đến não bộ thần kinh thú vui giải trí. Nếu ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà lo cơm áo thì chẳng có sự ngồi nhìn nắng sớm mà sầu đâu. Nhưng mà đau thương vẫn ở đó, buồn vẫn buồn, ngồi ca thán đời thê thảm rồi lại tự phản bản thân.

Đem ra so sánh có lẽ nỗi đau của mình thua xa lắc các bạn nhỏ châu Phi nghèo đói. Nhưng mà một bạn ở Ứ-chan đã nói, chúng ta không so sánh nỗi đau. Chỉ là thuyết gì đó về cái tam giác những điều cần thiết của con người thôi. Cái nỗi đau của mình nó nằm ở đỉnh tam giác cơ, nhỏ lắm. Vậy đó. Nên nghĩ lại thì mình chả là gì cả. Mấy cái cảm xúc ngổn ngang đó là tại vì đang lớn, não đang phát triển thôi.



Mắc cười hông =)) Mình cười lớn tiếng luôn ấy chứ. Ờ, không làm gì được cả thì chỉ có cười thôi.

Trời Wales vẫn đang xanh, mây trắng, nắng đẹp. Sang xuân nên tầm 8h tối nó mới tắt nắng đó.

Xanh xanh.

-----

Đương làm toán. Mịe nó cái Distribution với Statistic với Probability. Khó gì khó thế.

Nghĩ tới tương lai là lại rầu. Nản ghê.

Ấy thế đấy a :)) Có ra làm sao thì cũng bình thường lại. Mình là Sơn Đầu Hỏa, cầm tinh con Heo sinh vào mùa hè. LÀ Song Tử chính gốc. Nên khẩu xà tâm phật, mau nóng mau nguội :))

Thôi làm bài tiếp đây.

Bé Ethan dưới nhà đương ê a thiệt dễ ưa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét