RSS

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

[.....] Năm dấu chấm và ngoặc vuông.


"Ta vẫn chỉ là hòn sỏi nhỏ nằm cạnh non cao."

- Lưu Bình, Dương Lễ -


Vì lẽ nào đó mà bật tivi lên ngay đài cải lương. Ờ thì nghe cũng đụng chạm thật đấy.

-----

Cảm giác như mình sắp mất đi điều gì rất quan trọng.

Mặc cảm tội lỗi của sự bỏ quên trái banh của hai đứa ở phòng lab (cái phòng mà chỉ thầy hiệu phó mới có chìa khóa, và đương nhiên mình không mượn được.)

-----

"Trong nhân loại, còn người, và tôi thôi."

-Trịnh Công Sơn-


Ca từ của ông ta vẫn luôn đẹp như thế.

-----

Miệng lưỡi của thế gian rất nguy hiểm. Làm ta đau nhói nhưng vẫn mỉm cười. Cảm thấy nóng như lửa nhưng vẫn thốt ra những lời ngon ngọt.

Lời nói là để duy trì quan hệ.

Và ta không muốn mất nó.

-----

Cảm thấy mình thật thấp hèn.

Nhưng, cũng không sao.

-----

tèn ten

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2010

Nhẹ nhàng như gió ~

From Note


Yuko-san

"Rồi một hôm, chợt thấy hoang vu quanh mình"
- Trịnh Công Sơn -


Cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ. Cảm giác lâu lắm mới có. Đã xa xăm dần. Những bóng người nhỏ nhỏ, đen đen, ở cuối tầm mắt, vẫn cứ bước đi.

"Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi"
-Trịnh Công Sơn-


Em, tại sao lại đùa giỡn với tôi ?

Nhưng, em không sai. Đó là tôi không đúng.

Là lỗi của tôi.

Tôi muốn có được em. Tôi đã có được em. Nhưng tôi không thể duy trì được tình cảm của em. Tôi bấu víu vào em. Trong thâm tâm tôi vẫn ước mong có một người nào đó, của mình.

Nhưng, tuyệt nhiên, đó không phải là em.

Và tôi biết.

-----

Những tiểu thuyết hoa mỹ, làm cho ta cảm thấy đẹp đẽ. Từ ngữ nhẹ như cánh hoa mai lay động trong gió xuân. Cành mai khẳng khiu ấy, tôi muốn được chạm vào.

Đúng là mua "Thất Dạ tuyết" không phải sai lầm. Mua sau khi nó xuất bản cỡ 1 tháng ấy nhỉ ?

Lạnh và mỏng manh. SỢ tôi chạm vào, sẽ rách.

-----

Bài tập, bài học, tất cả đều là những thứ cần thiết. Phải biến chúng thành món ăn khóai khẩu và ăn chúng thật nhanh.

-----

Bầu trời ngày 26 tháng 1 năm 2010.

Là một bầu trời rất đẹp, đông mây.

Đếm thì có trăng, sáng sáng, khuyết khuyết.

Sinh nhật mà Jaejoong vẫn rất thích, dù không thật.

Chúc mình sinh nhật ^______^

-----

Vui vẻ lắm.

Dù có chút bực mình.

Nhưng vẫn vui.

Là la

-----

Thiên Đế Kiếm

Hỡi ôi, tác giả ơi, getbacker hỡi, post cho xong giúp tôi nào.

-----

Phượng Vu Cửu Thiên

Công mình ngồi luyện Thiên Đế Kiếm quả không uổng. Đọc không hề bị mất mạch, không hoa mắt vì dàn nhân vật.

Và cũng nhẹ nhàng lắm, ngọt ngào lắm. Làm người ta cười mỉm chi.

-----

Nếu vì em, tôi bị đau đớn. Nếu em không biết, tôi vẫn yêu em.

-----

NC-17 Arashi fic no.1

-----

Thôi đủ rồi. Nghĩ ra gì sẽ tiếp.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Hai cái giỏ

Bài tập mỹ thuật. Làm hai cái giỏ bằng giấy hoặc vải.

Dụng cụ + vật liệu : (Than mua)

- Giấy A3 màu hồng 2 tờ
- Giấy màu mè 6 tờ
- Kéo
- Hồ

Nhân công :

- Một bà dì xinh đẹp đáng yêu
- Một bạn hoạt náo viên (Win)
- Một bạn bình phẩm viên (Sweet)
- Một bạn khen viên (Star)
- Một bạn trang trí (Chính mình)
- Một bạn làm (Than)

Thành phẩm : (thiếu cái quai)

- Giỏ 1 : Bông tròn
- Giỏ 2 : hình vuông

Có thể dùng đựng sách.

























Sự tích cái giỏ này :

- Cái giỏ 2
- Được Than làm
- Ban đầu vốn dĩ sẽ được trang trí bằng hoa tròn giống phái dưới
- Sau chuyển thành hoa cánh mềm
- Sau thành hoa cánh tròn
- Sau thành hình tam giác
- Sau là hình vuông thế này.
- Đường viền vốn dĩ là một hình vuông
- Sau thành đường đứt





































24-01-09

Làm hôm 23-01-09

Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

Lan man ~

Ờ và thì mình quyết định sẽ tán nhảm nơi đây.



(Painted on Open Canvas - Sira)

1. Không có gì là quá sức chịu đựng của con người.

Ai đó đã nói như thế. Dù cho câu "Quá sức chịu đựng" là câu mình hay nói ~

Và nghĩ lại. Chịu đựng cũng chỉ là một cái gì đó do con người đặt nên (mình không biết cái gì không do con người tạo nên, vì ngôn ngữ thể hiện nó là do ocn người tạo nên, ơ hơ).

Những thứ như gian khó, đau đớn, nghịch cảnh, số phận đáng thương, ... con người đều có thể chịu đượng được.

Những nỗi đau như bị chém, bị đâm, bị đánh đập, bị hành hạ, bị đối xử như những con vật bốn chân, bị chà đạp, bị mạt sát, ... con người cũng có thể chịu được. Hoặc dã nói là không được, nhưng vẫn chịu đựng, và nếu còn sống, nghĩa là đã chịu đựng xong.

Và những thứ mất nhân tính, quái đản khủng khiếp như ma quỷ, nguyền rủa, những thứ ghê ghê mà hôm nọ mình đọc được (tìm thấy 1 cái bàn chân và một phần đùi trong não một bé mới sinh ~) ... Người ta cũng đã chịu đựng.

Ngay cả chết còn chịu mà.

Rút ra, "chịu đựng" chỉ là thứ người ta tạo nên, mỗi người mỗi khác, nhưng hình như chẳng ai hiểu rõ được sức chịu đựng của mình là đến đâu.

Quá sức chịu đựng = không kiềm chế đuợc nữa chắc ~

2.Piano no mori

http://www.onemanga.com/Piano_no_Mori/

Là lạ nha. Nó làm cho mình thấy nhẹ nhàng.

3. Bạn.

Nếu bảo tôi rằng:" Hãy nghĩ đến một con quỷ" . Lập tức trong đầu sẽ hiện ra những hình tuợng thường thấy ở một con quỷ, gồm : có sừng, có cánh dơi đen, mặt nham nhở, cười toét miệng lòi răng nanh, đen thui từ trên xuống, có dáng dấp loài người.

Còn nếu bảo: "Hãy nghĩ đến một con người, giống như ác quỷ." Thì đó sẽ là bạn.



Nếu bảo tôi: "Hãy nghĩ ra một thiên thần". Hình tượng đó sẽ có đôi cánh trắng muốt, làn da xanh tái nhưng đẹp đẽ, môi hồng nhạt, tóc vàng óng ánh xõa dài, váy chùng, vòng thánh.

Còn nếu muốn tôi nghĩ về một người giống hệt thiên thần, thì tôi sẽ nghĩ đến bạn.



Vì bạn là thiên thần, và ác quỷ, lớn nhất, của lòng tôi.

4. Tháng sáu trời mưa & Riêng một góc trời

Tự dưng nhớ, và nghe. Tựa như "Những mùa đông yêu dấu."

5.Dì

Giận rồi.

1 Tiếng nữa sẽ hết

6. Tất cả những thứ viết ở đây được nghĩ ra vào giờ Văn, Thứ sáu, ngày 22-01-10.


Nhảm đủ rồi. Thôi vậy.

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Nghịch dại ngày thứ hai mươi của năm 2010

Người ta bảo "Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng" là có mục đích. Không nghe theo thì sẽ mang họa về sau.Đây là một kinh nghiệm cần được chia sẻ.

-----

Ý là mới mua một hộp sữa to.

Nó như này này.



Nên uống khá hăng say. Trên hộp có khi chỉ dùng 3 ngày sau khi mở nắp.

Mở tủ lạnh thấy một ống viên nén C (kiểu kiểu Upsa C ấy). Muốn uống. Nhớ ra trên lầu có hộp sữa. Thế là đổ sữa ra ly, rồi cho viên nén vào.

Tiếc là cho xong rồi mới thấy mình vừa làm chuyện rất ngu.

Cái ly nó trở thành như này.



Và rồi từ từ viên nén sủi bọt ra, đánh sữa thành một đống bọt màu cam, giống như khi người ta đánh bông kem. Vị của nó cũng giống kem cam trên bánh kem.



Cái này từng là một ly sữa , và một viên nén.



Khi tan gần hết.





Bọt nó làm phồng lên.

Đuơng nhiên là sau một lúc nó cũng tan hết. Và phải giải quyết hậu quả bằng cách uống nó. Ôi cái sự không nghe lời chuyên gia dạy bảo.

Phải đổ thêm nước cho lõang. Nhắm mắt uống và cầu cho không bị đau bụng.

Tưởng tượng nhé. Vị của nó như kem trét trên bánh kem. Mà cái bánh kem này hơi bị béo. Quẹt một miếng còn chịu được. Nếu có một ly kem trét bánh kem đầy nhóc mà phải nuốt hết nó sẽ ra làm sao ?

Cảm tưởng của mình nó từa tựa thế ấy.

-----

Từ giờ trở đi sẽ luôn nhớ bài học là "Không bao giờ pha những thứ đáng-lẽ-ra-phải-pha-với-nước với bất kỳ chất lỏng nào khác ngoài nước."

Èo ơi.

May mà đã uống xong mà không cần sức mạnh của bồn rửa tay.

Ôi....


20-01-10 - 20:23

Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

Linh tinh vào một ngày mát mát



Người mẫu Rito


Cảm giác này thật lâu rồi mới có. Nóng ấm và khó thở. Như khi tôi lạc mất em lần đầu tiên. Như khi tôi đánh mất anh. Nhưng khi tôi yêu bạn. Cảm giác như muốn được gặp tất cả mọi người và ôm chầm lấy. Muốn có được hơi ấm. Muốn được bảo bọc và che chở.

Ờ, và tôi vẫn đang ngồi đây, gõ nhảm, cười.

Thử viết một chút nào, cho hôm nay.

-----

Em, cúi xuống, nhìn tôi.

Tôi nheo mắt, ánh đèn hắt ra từ bếp. Em được thứ ánh sáng ấy viền một đường màu trắng đẹp đẽ hoàn hảo. Em trông rất quen. Em trông rất quen. Tôi như thuộc những đường nét ấy, khắc chúng sâu vào tim, nhớ mãi.

Em lại cúi thấp hơn, tóc tràn qua bờ vai, cọ vào mặt tôi. Em mặt một chiếc áo khoác lớn. Em thở chậm. Hơi thở của em lạnh lạ lùng.

Em quỳ một chân bên giường và hôn tôi. Tôi chẳng có đủ thời gian sửa tư thế. Em ấn tôi xuống giường, nuốt lấy tôi. Em luôn như thế, không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của tôi. Tôi không thấy thoải mái lắm, nhưng buộc phải tiếp tục nụ hôn đó. Lưỡi em đi sâu vào vòm miệng tôi và cứ di chuyển trong đấy. Tôi rên vào môi em. Vị nhàn nhạt không rõ ràng. Cảm giác nóng bỏng. Tôi vòng tay ra sau gáy em, kéo em lại gần tôi.

Em bắt đầu nhay nhay môi dưới của tôi. Em luôn rất thích làm trò này. Vì sau đó thể nào môi tôi cũng sưng đỏ lên. Thi thoảng em cắn mạnh hơn, làm tôi đau. Nhưng sau đó lại di chuyển làn môi ướt ấy lấp mất tiếng la của tôi. Hôm nay em sao vậy ? Em không cần tôi van xin trước khi chiều theo ý muốn của tôi sao ?

Em rời khỏi môi tôi, đột ngột. Tôi vẫn còn muốn đôi môi ướt mềm của em. Em hôn xuống cằm tôi, lên cổ và rõ ràng là muốn tạo vài ba dấu hôn. Rồi hôn xuống bả vai của tôi, và, đương nhiên, cắn mạnh. Tôi cắn môi và cố giữ im lặng được vài ba giây, rồi cũng không ngăn được mình la lên nho nhỏ.

"Đau..a...Thôi mà..."

Em chỉ buông ra khi tôi sắp phát khóc lên. Nước bọt chảy xuống cánh tay tôi. Gần gần chỗ ấy vẫn còn vài vết bầm mà em để lại. Em thích cắn tôi. Tôi chẳng hiểu tại vì sao. Rồi em đứng thẳng lên, nhìn tôi.

Ánh đèn hắt từ bếp long lanh trong mắt em. Em đang làm gì thế kia ? Quyến rũ tôi à ?

Em nhếch mép cười. Hất tóc ra sau. Nhìn tôi khinh bỉ. Váy ngủ của tôi xộc xệch không cần thiết vì em khi nãy.

Rồi em bỏ ra ngoài, đóng cửa. Ánh đèn dần khép lại. Tôi nghe tiếng bước chân, tiếng chìa khóa. Tiếng mở và đóng ngay cửa lại.

Em lại đi rồi.

Lại nữa rồi.

Tôi úp mặt vào gối và thở dài. Vai vẫn còn đau đau.

-----

Ô, Xem xong hết Aoi Hana rồi. Hy vọng chiều nay tìm dc ý viết review cho đàng hoàng. Bài OP hay quá, nhẹ nhàng làm sao.

----- Ôi lung tung quá.

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

Năm mới vui vẻ



Năm mới rồi bây ơi, vui vẻ nhé.

-----

Nghe "Happy new year". Lời thật hay. Làm mình nghĩ đến vài thứ lung tung bay bổng. Cảm giác bình an. Đầu hơi nhức, mắt mỏi, buồn ngủ.

Năm mới rồi.

Năm mới rồi.

Năm mới rồi.

-----

Và rồi ta sẽ lại bình an.

Hay chết.

Ai biết được ?

-----

Năm mới rồi.