RSS

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

[08-04-12] Easter Sunday

Mình nói cho nghe nè, về mấy cái mối quan hệ tức cười.

Mình được dạy mấy câu như vầy. Trước nhất, việc không thích người ta làm với mình thì đừng làm với người khác.

Mình dùng đó làm ví dụ cho sự "tránh né các mối quan hệ xã hội", "sợ hãi đám đông" và "dek có dám chõ mũi vào gia đình người khác". Chỉ là mình không muốn ai chen chân vào nhà mình thôi. Hiểu không ? Mình vốn được yêu thương, nhưng mà gia đình nào cũng có mặt xấu. NÊn mình cũng bị ghét chứ. Mà có thương hay ghét, thì mượn lời đam mỹ, ở cái thế giới luôn thay đổi này, cái còn nguyên vẹn chính là huyết thống. Nói cho biết, ai nhảy vào gia đình mình mình sẽ rủa cho chết.

Nên mình không thể mặt dày mà hòa nhập vào một gia đình khác. Ngay cả khi mình thích họ rất nhiều. Mình hay tự kỷ, khóc lóc giận dỗi, nhưng nếu hỏi, họ vẫn là ông bà chủ nhà đáng yêu nhất. Nhưng là ông bà chủ nhà, không phải Guardian, hay Host parents.

Thứ hai, vì có giành giật cũng sẽ không giành được, việc gì phải cố.

Mình không đẹp, không ngoan không hiền, không biết nấu ăn, không giỏi việc nhà, không giỏi ăn nói, học hành chả ra sao, lười biếng, nóng tính, không kiên nhẫn, hỗn láo. Nói chung là không có gì tốt. Có tốt tì cũng chả đủ bù cho một lô các khuyết điểm. Nên dù mình cứng đầu cứng cổ cố gắng, thì cũng chịu thua bản thân.

Nên mình cắt, mình rạch, mình cắn, mình dùng dây thun búng hay sao đó, là lỗi của mình. Dù mình luôn tự rủa người khác, tự đổ lỗi cho người khác, mình luôn biết đó là lỗi của mình. Không ai khác là mình. Nhưng vì ích kỷ khốn nạn nên cứ đổ lên đầu người khác cho rảnh.

Thứ ba, tuyệt không nên có bạn thân.

Mình ghét bị bỏ rơi. Ghét tới phát khóc lên. Từ rất bé đã thế. Nên mình thà không thân thiết để sau này không phải buồn. Nên dù mình than thỏ rằng mình cô đơn, cũng thường suyên muốn tìm bạn thân, nhưng ... vẫn có chút gì đó, bảo mình dừng lại.

Mình cần cứu giúp. Mình yếu đuối. Nhưng mà, vẫn không muốn. Ý là rất muốn, nhưng không dám. Thôiăn nói lung tung rồi.

Ừ thì còn nhiều, ví như không có mối quan hệ bạn bè nào đủ để mình đi đưa ở sân bay, nên mình không cho phép mình buồn khi sân bay vắng người. LÀ vì mình không ngoan không dễ thương, nên ngay cả người nhà cũng không thương. Vì mình nói nhiều nên bạn bè chán ghét. Ôi đủ trò.

Nhưng đừng có hiểu lầm, mình rất yêu bản thân. Não mình luôn nghĩ, mình không thua kém bất kỳ ai. Chỉ cần mình cố gắng sẽ đạt được. Nên dù bây giờ mình có điên cuồng thế nào đi nữa, mình vẫn yêu bản thân chết được.

Vì ờ, mình như vậy đấy. LÀm sao bây giờ ?

0 nhận xét:

Đăng nhận xét