RSS

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

[16-11-11] Chiều êm đềm

Chiều này đẹp trời.

Lạnh. Lặng gió. Mây mỏng và không sương.

Chiều đẹp lắm.

Ở chốn núi đồi hoang vắng.

Dù xe hơi có nhiều thật đấy, vẫn cảm thấy vắng vẻ. Không có tiếng người, chỉ có tiếng chim chóc và động cơ.

-----

Đi ngang nghĩa trang (mỗi ngày hai lần, 5 ngày / tuần)

Không sương nên nhìn rõ lắm, mấy cái bia mộ ấy.

Nhìn thấy cả biển với mây đằng xa (Hôm có sương thì chỉ có một mớ mờ mờ)

-----

Nếu mình chết, mình muốn được chết vào một buổi chiều thế này.

Êm đềm, thanh vắng. Lạnh và yên lành.

Trong tiểu thuyết/ phim ảnh/ manga/ anime/ vân vân khi ai đó chết thường sẽ trời mưa tầm tã, gió to sấm giật. Hay đỡ hơn sẽ là mưa nhẹ không dứt, tuyết rơi đầy trời.

Người ta bảo ông trời khóc cho nỗi buồn đó.

Nhưng mà có thật là ai cũng muốn chết trong một ngày đầy nườc mắt thế không ~

Mình muốn chết vào một chiều êm đềm, hoàng hôn hắt ánh cam lên mây cao.

Lạnh.

A~

-----

Mình hôm nay đã ...er... lộ bộ mặt thật ?

Ý là lười biếng, xa cách, ghét những ai không cần/ không quan tâm mình, siêu vô trách nhiệm và không được thông minh như người ta vẫn tưởng.

Nói chung là thiên hạ cao nhất cũng chỉ ghét/ né ra xa/ nói xấu sau lưng thôi. Không ai đè mình ra oánh đâu hen ~

-----

Deadly Mates - Who are yours

Tiểu phẩm - Khu BTEC - Lạc lõng.

Zoe dẫn mình lên một tòa nhà lạ hoắc, cho mình vàophòng đầy người lạ hoắc (well, có 1 ng quen mặt biết tên nhưng ko thường nói chuyện).

Họ diễn tiểu phẩm. Lloyd, Drew và Jenn.

Đại loại là về chuyện Lloyd lái xe ẩu, Drew chết trong tai nạn. Lloyd hối hận và bị 3 năm tù. Jenn ghét Lloyd.

Mình cảm được tiểu phẩm đó, chỉ là vì mình khác người, nên có chút thương cho Lloyd.

Này nhé, tôi thích lái xa bạt mạng, tôi giết bạn thân nhất của mình và một người đàn bà, tôi bị tống vào tù.

Bảo tôi phải làm gì trong tù ? Dù cho tôi có lạnh lùng tới đâu đi nữa.

Vậy đó, và thiên hạ ghét tôi, xa lánh tôi. Họ để mặc tôi gánh nỗi đau giết người trên vai, và xa lánh tôi.

-----

Chuyện xảy ra y chang với khi học Antigone. Ôi Creon đáng thương.

Mình giống Creon nhiều lắm lắm. Những người còn lại trong lớp giống Antigone.

Nghe họ bình phầm/ chê trách/ coi thường/ coi khinh Creon mà thấy muốn chui xuống bàn.

Cứ y như đang nghe người khác chửi thẳng vào mặt, ở đây là hăm mấy bạn cùng lớp kèm một giáo viên.

-----

Đi học Welsh đây. Ngày tương đối lành. Đau não có mức độ và không bận rộn.

Nói chung là không khóc trong đau đớn gì đó đó.

Tự kỷ thì tùy à.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét