RSS

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

[11-11-11] Tập san cô đơn

Định viết tập san cho lớp. Mà hễ nghĩ gì về bạn bè thầy cô thì não lại như đông cứng, chữ nghĩa câu cú văng đi hết cả.

Chỉ còn cô đơn.

Thật sự đấy.

Tao viết dc bây nhiêu đây nè.

Trời chiều ngả màu. Sân bay đông đúc tấp nập và ồn ào. Bạn bè đứng xung quanh tôi, nắm tay, ôm ấp, nhắn nhủ. Có thể sẽ có nước mắt, có những lời nói chân thật mà chúng tôi chưa kịp trao nhau. Đó là những gì tôi tưởng tượng về một buổi chia tay. Nhưng ngày mà tôi ra đi không có nước mắt, cũng không có bạn bè. Hôm ấy tôi có nhận được hai ba tin nhắn chúc lên đường bình an, chỉ vậy thôi.

Tôi đã nghĩ rằng mình rất cô đơn, rất không hòa nhập, không được quan tâm và không có nhiều tình bạn. Khi đến với vương quốc Anh, tôi mới hiểu thế nào là không hòa nhập, thế nào là thực sự cô đơn. Cái cảm giác buồn đến kỳ lạ khi biết nếu mình có thét lên “Cứu tôi với!” thì cũng chẳng ai hiểu mà cứu giúp.

Ngày xưa của tôi có trường học sơn vàng, có áo dài trắng bay trong gió. Ngày xưa đó có bạn bè và thầy cô. Ngày xưa đó tôi không bao giờ khóc vì nhận ra tôi yêu thương họ thật nhiều. Và tôi nhận ra giờ đây trường học sơn vàng không còn là trường của tôi, bạn bè không còn là bạn chung lớp của tôi, thầy cô giáo cũng không còn là của tôi. Tôi không biết ngày mai học môn gì, bài tập có những gì, văn nghệ lớp mình hát bài gì. Salinger bảo rằng “Tôi bất chấp đó là một sự từ biệt buồn thảm hay một cuộc từ biệt quấy quá thế nào cũng được, nhưng khi tôi từ biệt một nơi nào, tôi muốn biết rằng tôi đang từ biệt nó.” Đáng buồn là tôi đã không biết. Ngày cuối cùng ở trường, trời có mưa. Hôm đó đáng lẽ tôi phải ngắm nhìn ngôi trường cho thật kỹ, ôm những người bạn của tôi cho thật chặt. Nhưng không, hôm đó tôi đi học bình thường, làm bài tập bình thường, ngủ trưa bình thường, đi về bình thường. Tôi thực sự không nghĩ là tôi lại cảm thấy khó chịu như thế, chỉ vì tôi đã quên nói lời chia tay với một số người.


Đúng đó. Tao khó chịu lắm. Tao khó chịu phát khóc đi được. Tao muốn nắm tay từng đứa, ôm từng đứa, tạm biệt từng đứa một. Tao muốn nói mấy tiếng với thầy cô. Tao muốn đi qua lại trong trường lâu thật lâu thật lâu. Tao muốn ghi nhớ cái ký ức đó vào trong não. Tao không muốn quên hay bị quên đâu.

Và cứ thế đó, hễ muốn viết là lại phát khóc, là lại cô đơn gần chết, là lại cảm thấy mình nên chết quách cho xong. Cái nghĩa trang gần nhà hữu tình lắm.

Ngồi nhà một mình là lại muốn khóc. Qua đây khóc nhiều quá.

Cảm với nghẹt mũi không thở được. Ăn là nghẹt thở ngay. Khó chịu bỏ bà. Cứ như sắp chết ấy. Thế này mà sốt nữa là y chang hấp hối luôn.

Chỉ muốn đi chết đi cho rảnh a. Chết đi thì sẽ là cô đơn vĩnh viễn.

Cô đơn đáng sợ lắm. Cứ như sữa không tan trong nước lạnh á :)) Bị bỏ rơi, hoàn toàn cô độc, không có gì để bám víu ngoài cái đầu gối của bản thân. Trời lạnh. Gió lạnh. Mây u ám và sương mịt mù. Mưa lất phất.

Có muốn được ôm ấp cũng không được. Có muốn được yêu thương cũng không được. Hay đơn giản muốn ai đó nhìn mình cười một cái cũng không dc.

Cứ tưởng ngày xưa ở việt nam tao cô đơn lắm rồi, cô đơn lắm cấp độ thật.

Tao nhớ tụi bay a.

Ít ra thì cũng có 4 đứa điên điên đi xiên que ...
Ít ra ngày xưa nếu tao chết cũng có bốn mấy đứa đi viếng [hy vọng thế].
Giờ tao mà chết, e một giọt nước mắt cũng không ai ráng nặn ra cho tao. Ý tao là tụi Tây ở đây.

Ho đau cả ngực.

MAi ta đi lang thang ra colwyn bay [nếu ra tới] tìm bay learning centre [nếu tìm ra] hỏi học sign language nè.

Nếu học dc mốt tao đi làm việc với người bị điếc. Lúc đó hy vọng sẽ chợt nhận ra mình may mắn biết bao.

Bởi vì bây giờ cô đơn lắm. lắm. lắm.

Cái đà này ...

Chảy máu mũi ư ?
Bình thường thôi.
Lạnh tê cóng không cảm giác được tay ư ?
Bình thường thôi.
Ngồi khóc giữa đêm ư ?
Bình thường thôi.
Ngồi vừa tự kỷ vừa làm bài tập về nhà ư ?
Bình thường thôi.
Thức tới 3 giờ sáng ư ?
Bình thường thôi.
Bị nhốt ở ngoài do không mở được cửa ư ?
Bình thường thôi.
Dộng cửa bầm đầu gối ư ?
Bình thường thôi.
Không ăn trưa ư ?
Bình thường thôi.
KHông có ai ngồi chung bàn ư ?
Bình thường thôi.
Không có ai để nói chuyện ư ?
Bình thường thôi.
Không ai quan tâm ư ?
Bình thường thôi.
Ngồi bó gối trước cửa phòng học ư ?
Bình thường thôi.
Khi nào đi ngang nghĩa trang gần nhà cũng xuýt xoa "ôi đẹp quá" ư ?
Bình thường thôi.


Ờ, bình thường lắm.

Nghĩa trang đẹp thiệt đó. Có hoa tím mọc chen tường đá, có cỏ xanh trên đồi gợn sóng, có cây thông và cây berry nhiều trái đỏ. Xa xa có đồi, có thành phố, có cả biển đầy sương.

Trên đường tới trường, tao đi ngang một con đường mà tao gọi là "Con đường chạy thẳng vào núi" và "con đường chạy thẳng ra biển". Đẹp đến tê tái. Cứ như đi hết con đường sẽ tới thế giới bên kia không quay đầu lại được ấy.

Bồ công anh chỗ nào cũng thấy.

Cây sau vườn rụng hết lá rồi.

Mệt lắm. Buồn lắm. Lạnh lẽo lắm.

Quyết tâm lắm.

Tao sẽ trở về. Vì tao thế tao phải chịu đựng. Rồi sẽ trở nên thành đạt, rồi sẽ lớn lên.

Ôi cái cuộc đời ô trọc này ~

5 nhận xét:

Uyen nói...

m...

t ngẹn.
k nói đc gì.
t k hiểu m. t bùn bản thân t r đó:(
sao m lấy nước mắt của t dễ dàng qá v, con mắm.:(

t thề là t đang qặn lòng đây.

Uyen nói...

t share cái này với tụi nó, đc k?

Quỳnh Thư nói...

Cô gái trẻ dạo này hay buồn quá >:d< vì lâu rồi không vào blog cô gái trẻ của tôi, nên tận đến giờ đây mới thấy những tâm sự não nùng này :d

Cố lên nhé >:d<

Soritt nói...

>:D< hai em gái ở trên.

Một phút bi quan của ta thôi, đừng lo lắng.

Quynh Lifeisreal nói...

đừng buồn và bi quan nữa m nha :x cố lên hen :) mọi chuyện sẽ ổn thôi :)

Đăng nhận xét