RSS

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Wrong love - Chương 3

[Wrong love]

Chương 3



Bắt đầu nào.
_Ngươi sẽ đấu với ta bằng thực lực thật sự chứ? Hay là ngươi đến đây chỉ để muốn bị giết thôi.
Karasu liếc nhìn.Tôi dù đã chuẩn bị tinh thần cho mọi việc-kể cả chết cùng với hắn nhưng quả thật tôi hơi sợ.
Có lẽ tôi đã nhiễm việc sợ chết của con người.
Nhưng ….chết dưới tay hắn thì……..
Đầu tiên sẽ là..
Những cánh hoa thoát ra và bay lên thành một quầng bảo vệ…
Tôi như tự tin hơn…vì bên cạnh tôi bây giờ là những cánh hoa nhỏ bé sẵn sàng bảo vệ tôi.
Nhưng sự bảo vệ ấy có vẻ quá yếu…đối với hắn…
“zy..”
Những cánh hoa phát nổ và gần như biến mất.Còn lại chỉ là chút tro bụi rơi và chút khói còn đọng lại.
Hắn …
_Những cánh hoa thật đẹp..Tiếc rằng chúng quá yếu đuối..
Hắn lại bay qua và ở sau lưng tôi..
Nhưng lần này không dịu dàng và nhẹ nhàng…
Tôi đã sơ hở…Dường như tôi không cẩn thận lắm với chuyện hắn ở sau lưng tôi.Tôi…đã quen rồi..
_Arh…
Tay tôi phát nổ và máu chảy dọc cánh tay từ một vết thương khá sâu..
Hắn có cái khả năng gì vậy?Tại sao lại..?
Đau quá…Hắn thật là…
Mạnh mẽ..
_Ngươi vẫn không thể nhìn thấy yêu khí của ta.. _ Kara su nói,lạnh băng. _ Vậy thì ta sẽ cụ thể hoá nó..
Hắn nói cái gì..?
_Đó là bom.

Oái…Bom à…
Hắn muốn giết tôi…
Cũng phải…nhưng…
Sâu thẳm đâu đó trong ngóc ngách của tâm hồn tôi vang lên một tiếng cười gian xảo…Rằng tôi muốn chết dưới tay hắn…Rằng tôi yêu hắn…
Không,tôi còn đồng đội..Tôi sẽ phải giết hắn..
Và cái giọng nói kia lại khoái trá cất lên….”Nếu ngươi có thể”..
“shu…u..”
“A.” Tôi la lên nhưng có vẻ tiếng bom nổ lớn hơn tiếng tôi…
Đau ư..? Đau thật nhưng…
Khi ấy…khi trái bom chuẩn bị nổ…Vào cái khoảnh khắc ấy..
Tôi nhìn thấy…hắn nói….yêu tôi…dù thật nhỏ…
Tôi sẽ không chết…
Vậy thì hắn sẽ chết sao?
Tôi cũng chẳng muốn như thế….
Thật sự…
Tôi cảm nhận được yêu khí dâng lên ..
Dào dạt và mạnh mẽ…
Như len lỏi…
H ơi đau đấy…Trái bom đã làm tôi xây xát

Nhưng chẳng hề gì với Youko…
_Thì ra…Ngươi trông tuyệt đẹp khi là một hồ ly tinh ,Kurama ạ..
Tôi – dù đang ờ thân xác Youko-vẫn cảm thấy vui..là lạ…
_Nhưng ngươi sẽ không sống sót đâu..
Ngươi muốn thử không Karasu.?
Hắn ném vào ta hàng loạt những trái bom ….
Đến cả khi bị vây lấy..Tôi cũng chẳng thấy gì sợ hãi,hoang mang…
Vì tôi biết chắc…Tôi sẽ chẳng sao…Vì tôi rất mạnh..
“shz..”
Bọn “bom bay” ấy bị tiêu diệt…Nhanh chóng gọn gàng….Bằng những cây mimosa của Ma giới..

Ta rất thích những cây này….To lớn,mạnh mẽ , đầy gai nhọn và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào..
_Karasu…Ngươi không thể thoát được.
Ta thành công với việc giết hắn rồi ư?
Dù đó là việc hết sức bình thường nhưng….
Dường như ta đang cảm thấy…Trái tim của Shuuichi thầm thì…rằng không muốn hắn chết..
Nhưng ta vẫn thoải mái nhìn hắn tránh né..
_Chẳng được gì đâu.
Đưa tay lên đầu như hắn khi nãy…
_Bang…
Cảm giác thích thú và thoả mãn khi hạ được một đối thủ trào dâng…
Ta cười…
Nhìn những cây mimosa nuốt trọn tên yêu quái ấy…
Nhìn gương mặt ngạc nhiên của hắn…lần cuối….
Và thoáng chốc…Tôi cảm nhận được…rất nhẹ …một sự nuối tiếc…
_Tốn ít thời gian hơn ta tưởng…
Thật nhanh chóng….
Thế là xong…Thật ra ta còn muốn đùa giỡn thêm chút nữa..
Mái tóc bạc bay bay…
“Dr………..r”
Hắn cho nổ đám Mimosa của ta..
Huh…Hắn còn sống…
Tức thật….
May quá….Ơ….Dường như Shuuichi đang nói như thế….
_Ngươi muốn ta giết chết ngươi ,Kurama.Ta rất thích như thế.
Hắn cười ..Chiếc mặt nạ đã rớt ra…
Nụ cười của hắn thật ngứa mắt.
Và thật quen thuộc…
Ta hơi bực mình khi nhận ra suy nghĩ của mình và Shuuichi hoà lẫn vào nhau.
Nhưng bây giờ thì ta phải giết hắn.
Hắn đang làm trò quái gì thế?
Karasu biến mái tóc của mình thành màu vàng…
Yêu khí tăng lên…Hắn quả không tầm thường..
Mái tóc mới của hắn phất phơ..
Thật ngứa mắt..Ta muốn giết hắn…
Và như tiếng gọi của Shuuichi lại xuất hiện…Thật đau lòng khi phải làm như thế.
Nhưng ta phải làm..
“bo…n”
Bom à…? Và nó mạnh hơn trước rất nhiều…
Loáng thoáng nghe tiếng một góc chiến trường nổ tung…Tiếng gạch đá rơi rớt..
Và tiếng cười tàn ác vang vọng…
Đau đấy…Và…Tôi là..Shuuichi…
Những vết thương rỉ máu..
Nhưng………..
Tại sao lại như thế..? Chỉ mới 5 phút…
_Hãy cầu nguyện đi.
Karasu nhìn tôi bằng đôi mắt đầy băng giá..
_Ta sẽ cho ngươi chết không đau đớn..

Không..Ta sẽ không chết..VÌ mọi người..
Nhưng tôi thậm chí không thể làm ra Rosewhip…Làm sao bây giờ..?
Trong một thoáng.. ý nghĩ chết mãn nguyện trong vòng tay của Karasu hiện lên…
Tôi phải..làm gì đó..
Phải làm..
Nhảy tới trước và đánh với hắn…..
Hắn-tên yêu quái tóc vàng hùng mạnh-có thể né tránh dễ dàng gần như tất cả mọi đòn tấn công của tôi..
Nhưng không phải là tất cả.
Tôi phải đánh bại hắn mà.
“S..s”
Hạt giống chẳng làm gì được hắn..
Tôi biết chứ..
Nhưng…Buồn cười thật…
Hắn cho bom nổ xung quanh tôi…Tạo nên những vết thương…
Tôi gần như đã quen với việc này..
Nhìn vào hắn….Tên yêu quái như lạ lẫm…
Tôi không chết dưới tay hắn…
Và tôi sẽ phãi giết hắn…?
_Ta muốn giữ mãi ngươi bên cạnh ta…Ta sẽ không phá huỷ gương mặt xinh đẹp của ngươi.
Một lời đe doạ…Hay một lời khen tặng nhỉ…
Vui nhỉ? Tôi sẽ được ở bên hắn mãi…nếu tôi thua…
Không..
Tập trung vào..
Tôi sẽ giết hắn…Thực vật hút máu..Cơ hội cuối cùng….
Oái …
Ngã xuống vì một quả bom khác tiến tới…
Những tưởng tôi không thể đứng lên nữa…
Hắn cũng nghĩ thế ……….
Và hắn phải trả giá..
“ph…”
Thực vật hút máu phóng ra…Nhanh chóm ghim vào trái tim của hắn..
Và làm việc của mình….
Hắ n ngạc nhiên …Thật sự..
Hắn có biết rằng tôi cũng như thế…
Khi nhận ra mình chưa chết…
Và yêu khí dùng để gọi thực vật hút máu là của Youko……
Nhìn cái xác khô khốc trắng bệch…
Nổi ở ngay vị trí trái tim là một bông hoa…Màu đỏ…


……………..
Trận đấu đã kết thúc thật rồi..
Và tên yêu quái tàn nhẫn kia đã chết…
Lòng tôi như thổn thức…Thât khó chịu..Xem xong trận đấu của Hiei….
Bế trên tay cái xác nhẹ tênh của hắn…
Sao tôi thấy trĩu nặng…Tôi không muốn thế….
Thật sự không muốn…
Tôi đã làm vì mọi người…vì mọi người…không phải vì tôi..
Nếu nói rằng tôi không hối hân thì lại là nói dối..
Đặt hắn xuống một khoảng rừng vắng…
Nơi vẫn còn chim rừng ca hát trong yên bình…
Nơi cỏ cây rì rào theo cơn gió mang vị muối…
Nơi mà không có ai khác cả…Chỉ tôi và hắn ..
Khi nhìn vào đôi mắt khép…vĩnh viễn…
Và cơ thể không còn một giọt máu…
Tôi vẫn thấy đep vô cùng…
Một xác chết…lạnh băng…vô cảm….khô khốc…
Với mái tóc đã lại đen dài…
Đau quá…
Đau hơn rất nhiều so với những vết thương hắn đã gây ra cho tôi..
Hắn là một tên yêu quái đáng ghét…
Kể cả khi hắn đã ra đi…
Dành một chút thời gian để ngắm nhìn hắn…
Hắn quả thật đẹp..và khi hắn đã chết..
Khi mà nét tàn ác đã biến mất thật rồi…
Chỉ còn lại…sự dịu hiền…nhẹ nhàng…êm ái…
Gió thổi qua..
Tôi lạnh….Lạnh lắm…
Nhanh nào…
Đặt hắn nằm giữa cỏ cây hoa lá…
Ngươi có vui không khi phải chết như thế này.?
Nhìn vào gương mặt trắng bệch ấy…Tôi gục xuống…
Một nụ hôn tiễn biệt…..
Nhẹ nhàng,không sâu lắng hay xúc động…Hắn làm gì còn cảm giác…
Đơn giản chỉ là khẽ chạm vào đôi môi lạnh ngắt…
Cái băng giá ấy len lỏi vào tâm hồn
“……………………..”
Tìm một chút lửa…Tôi muốn hắn không còn vướng bận điều gì ..
Ngọn lửa bốc lên thật nhanh….Thật lớn…
Nhanh chóng thiêu rụi cái thân xác vô hồn kia….
Tôi đứng đó..Chẳng biết làm gì…
Đứng đó…Nhìn vào ngọn lửa đang lay động theo gió.. .
Cười…
Nhìn xuống…
Cảm thấy mình thật ngốc…,thật yếu ớt…
Và khi mệt mỏi nhìn lên làn khói xám đen đang lầm lũi hoà mình vào không khí…
Tôi như nhìn thấy hắn đang cười tôi…
Đúng vậy…Hi ..hi..
Thả một nhành hồng vào đống lửa…
Hãy mang theo nó để nhớ đến con người ngốc như ta….
Nhé……………..
“……………”
Quay lưng ………
Không thể ngoái đầu nhìn lại..
Sợ rằng mình sẽ khóc….như một đứa trẻ yếu đuối…
Cất bước đi……
Chôn nỗi đau vào tim….giấu nó…
Nghe thoáng trong hơi gió tiếng cười vui…của ai nhỉ…?...
Ai chứ không phải là tôi………….
Rảo bước nhanh hơn…Che giấu nỗi ước muốn chạy ngay đến chỗ hắn…Dùu cho chỉ là mộ hắn..
“Xin lỗi.”
Tôi nghe tiếng trái tim mình đang khóc…
---------------------

0 nhận xét:

Đăng nhận xét