RSS

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Wrong love - Chương 2

[Wrong love]

Chương 2

Mây vần vũ….Gió thổi xốc qua những làn cây…Lá rì rầm…
Tôi cảm thấy buồn….không…có lẽ là thất vọng…..
Tôi có phải quá yếu đuối…
Tôi phải là Youko.
Tóc tôi bay theo làn gió mang hơi nước…
Gần trưa …nhưng mặt trời đã chịu lùi bước để những đám mây hoành hành…
Chúng tụ lại dần dần…dày lên,nặng hơn từng giây một…
Sắp mưa…
Lạnh …những cơn gió thổi…
Tôi chẳng thiết trú nữa…
Đầu óc tôi chỉ nghĩ về “hắn”…
Mưa rơi…
Lất phất..…Rải bụi nước khắp nơi…
Nhiều hơn,nhanh hơn…..làm ướt đẫm con đường cỏ….
Những giọt mưa nhỏ…lao thẳng xuống đất…thật nhanh …vỡ tan….
Mưa nhanh chóng lớn hơn…
Áo ào như dòng thác từ trời chảy xuống….
Mái tóc đỏ bết vào má…
Nước mưa lạnh lăn trên mặt ,trên vai…
Lạnh thật…
Muốn mưa lấp đầy những khoảng trống trong lòng …
Mưa sao quá thờ ơ….Chỉ làm đầy những vũng nước hoà đất cát….
Mưa làm mọi thứ tăm tối dần…
Không thăm thẳm vời vợi tưởng như không thể nào với tới…..Bầu trời giờ đây gần,thấp…
Nhưng không đẹp huyền ảo , lung linh….…Nó tối tăm , nặng nề sợ hãi….
Và vì dù sao cũng là thứ ai cũng ước ao được chạm tới một lần…
Bất giác tôi đưa tay lên….
Dù cho nó tối tăm lạnh giá..Nó vẫn là bầu trời…
_Đang làm gì thế?
Karasu!...
Giọng nói hắn cất lên,lạnh lùng băng giá không kém những giọt mưa kia….
_Không gì cả.
_Đừng đưng dầm mưa như thế.không tốt cho sức khoẻ đâu.
Hắn lại nói.Giọng mỉa mai.
Tức thật.
Tôi không trả lời.
_Sao thế? _ Karasu đi lại gần tôi._Về nào.
Hắn nắm tay tôi kéo đi trong cơn mưa tầm tã…..
Bàn tay hắn lạnh ngắt..
Cơn mưa kia không thể lạnh bằng….Dù nó vẫn cố gắng đổ nhào theo cơn gió mạnh…
Vào trong khách sạn dành cho đấu thủ….
Ướt đẫm…cả tôi và hắn…..
_Ngươi về phòng thay đồ đi.Nếu không sẽ bị cảm đấy.
Hắn cười nhạt.
Tôi lầm lũi về phòng…
Lạnh thật….
Cơ thể con người thật là….
Vào tắm….Tôi nghĩ là sẽ không bị bệnh nhưng vì dù gì tôi cũng là con người.
Nước từ vòi sen chẳng khác mấy so với cơn mưa ngoài đấy…Nó chỉ ít hơn và ấm hơn….
Huh….Tôi thở dài….
Mặc bộ quần áo ngủ mà mẹ đã mua cho…
Tóc vẫn còn ướt…
Bước ra khỏi phòng tắm…
Ơ…
Karasu…Hắn…đang ngồi trên ghế bành cạnh giường…Lia mắt nhìn tôi…
_Xong rồi đấy à?
_Ngươi…
_Ta chỉ muốn gặp ngươi chút thôi. _ Hắn nở một nụ cười.
Không cần làm gì cả.Tôi biết hắn cũng chẳng muốn tôi chết ngay bây giờ..
_Ngươi muốn uống gì không?
Lịch sự là cần thiết.Hắn là khách-dù không mời mà đến.
_Không cần. Ngồi xuống nào.
Tôi ngồi xuống cạnh hắn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy mạnh mẽ và tàn nhẫn…
Ngoài kia mưa vẫn rơi đều….
Mưa rơi trên lá,trên cành,trên cỏ,hoa,trên vai người nào đó hay trên một hai chiếc dù đều có tiếng động khác nhau…..nghe như một bài đồng ca của những hạt nước…..
Bây giờ,lúc này,tôi thấy nó tật tẻ nhạt….
Karasu đưa tay vuốt mặt tôi…
_Ngươi đẹp lắm.Ta thật sự rất thích gương mặt của ngươi.
“……..”
Lại ở sau lưng tôi…
_Và cả mái tóc này…Ta rất thích….
Lại vuốt nhẹ lên tóc tôi….
Hắn có vẻ thích làm động tác này …
_Bây giờ ngươi muốn làm gì? _ Karasu hỏi.
_Chẳng làm gì cả…Ta chỉ muốn thắng ngươi vào ngày mai…
_Hãy cố gắng lên. Ta đi đây..Ta sẽ quay lại….
_Ơh…
Hắn đi rồi…Nhanh thật…
Tôi cảm thấy…hụt hẫng một tí…
Ngẩng đầu nhìn lên…Làm sao để thắng hắn đây.?
Thật khó nghĩ…
Một mình trong căn phòng lạnh lẽo….
Buổi chiều dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua…
Yên lặng…..
Buồn….
Mưa rơi nhiều…Rồi chậm lại…
Nó không hăng hái gieo mình xuống đất nữa….
Chậm chậm….
Dường như chúng bắt đầu không muốn tan vỡ nữa..Mặc dù rồi chúng cũng sẽ được hồi sinh…
Nhẹ nhàng chờ thời gian trôi qua….
Nó chậm quá! Thât bực mình…
“…………………….”
Ròi thì mây cũng đã trút hết mọi thứ….chỉ còn lãng đãng như khói bay về phương nào…
Mặt trời nhuộm đỏ vùng trời Tây,hắt những tia sáng hồng cam bi ai lên những cụm mây nhỏ còn sót lại .Mây như muốn biến đi…Hoà tan trong bầu không gian ấm nóng ấy…
Ánh sáng hoàng hôn luôn buồn bã….Nhưng cái đẹp của nó cũng nằm trong sự thê lương não nuột kia….
Khi nhìn thấy những tia sáng đỏ ngả sang màu tím huyền ảo rồi nhạt nhoà màu hồng thật tuyệt vời…
Bâng khuâng bên cửa sổ,tôi chẳng biết sẽ làm gì…
Chỉ biết nhìn những tia sáng đang bị màn đêm dần dần che lấp…
Thoáng chốc chỉ còn vùng cuối chân trời kia còn sáng…Ánh sáng tím kiêu sa .…
Biển chỉ chuyển màu theo sự sắp xếp của thời gian…
Lăn tăn sóng nước vỗ bờ…
Gió thổi nhẹ…Mang theo làn hơi nước ấm áp…
Hít thở thật sâu…
Có thể ngày mai tôi sẽ chết…dưới tay hắn…
Nhưng tôi muốn thắng….Và tôi sẽ thắng…
Trời đêm rồi cũng tới…
Trăng vẫn tròn đầy..
Sáng lấp lánh….
Vì mọi người..Ta phải giết hắn….
Phải như thế…
“…………………”
Gió thổi lướt qua…nhẹ nhàng…
Và hắn lại sau lưng tôi..
Dường như tôi đã quen với kiểu cách xuất hiện của hắn..
_Ta đã quay lại đây.
Hắn ngồi xuống ghế, đặt một chai rượu lên bàn..
Gỡ chiếc mặt nạ ra…
_Uống không?
Bước đến chiếc ghế đối diện hắn.Tôi có thể uống được dù trước nay tôi không uống.
Hắn rót rượu ra hai cái li…
Chất lỏng đỏ tím của rượu chát lưng hai cái li kia…
_Nào,mời.
Hắn nâng li rượu lên và đưa cho tôi một li.
Cứ việc uống nó..
Chất lỏng màu đẹp thật..Nó chát quá…
Nhưng ngon…
Nhìn hắn thật kĩ…
Hắn phắt lại đứng sau tôi..Cầm li rượu đặt lên bàn..Nâng tay tôi lên..
Hôn vào tay tôi….
Căn phòng chỉ được thắp sáng lờ mờ bằng một cái đèn ngủ…
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt mạnh mẽ…
Len bàn tay thon dài của hắn qua tóc tôi…
Tôi như nóng lên….ngượng ngùng và sợ….
Hôn nhẹ vào cổ tôi…
Môi hắn chỉ lướt qua ….
Hắn ôm tôi…Từ đàng sau..
Hắn thích như thế…
Tôi cũng nắm chặt lấy tay hắn…
Tôi cảm thấy dễ chịu…
Hắn tựa đầu lên vai tôi…
Vài lọn tóc đen dài rủ xuống….
_Ta không muốn ngươi chết.Nhưng ngươi buộc phải chết…Và chính tay ta sẽ giết ngươi.
Đôi mắt hắn lúc ấy…ấm hơn dù vẫ tàn nhẫn…và xen chút gì đó như là yêu thương.
_Ta cũng thế.
Đáp lại,gần như thì thầm…
Tôi cũng rất thích hắn….
Đâu đó trong lòng vẳng lên một tiếng thở dài.
Trời tối….Xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng đâu đó , tiếng rì rào cây lá chạm nhau và tiếng sóng biển ầm ào muôn thuở…
_Ta sẽ thắng ngươi.Bằng mọi giá.
_Youko sao?
Huh…Sao hắn lại có thể biết được.
_Ngươi uống chưa?
_Hơ…
Hắn đang cầm trên tay lọ thuốc của tôi.
Hắn lấy từ lúc nào????
Bật nút lọ ra..
_Uống đi…Thứ này cần thời gian để hiệu nghiệm đấy…
Hắn …uống nó.. ư?..….không phải ….
Hắn lại gần tôi…
Đặt làn môi lên môi tôi…
Thứ chất lỏng sền sệt khó nuốt chảy qua miệng tôi..
Tôi chết lặng…sững sờ…
Tim đập mạnh….
Cơ thể tôi nóng ran…
Nhắm mắt lại…
Hơi thở như nghẹn lại…
Hắn ôm chặt lấy tôi….
Thoáng chốc mọi thứ như ngừng lại…
Hắn thật ấm áp…
Đôi môi ngọt ngào….
Thật lạ kì…
_Xong rồi đấy…
Bình tĩnh lại…
_Mong rằng ngươi sẽ thắng ta…
Karasu cười châm chọc…
Tôi vô ý ngã vào người hắn…
Cái thứ thuốc này làm tôi hơi chóng mặt.
_Này,sao thế?
Hắn hỏi.Giọng nói nhẹ nhàng…
_Ngươi nên ngủ một lát.
Hắn đỡ tôi lên giường.
Và hắn ngồi cạnh đấy…nắm tay tôi…
Trong màn đêm tĩnh mịch lạ lùng…
Chỉ có tôi và hắn…
Giấc ngủ không dễ dàng đến với tôi.Tôi luôn khó ngủ kể từ khi đến đây.Và…nhất là khi bây giờ tôi đang ngủ cạnh một kẻ thù cực mạnh.
Nhưng rồi nó cũng đến, lừ đừ chậm chạp…
Và khi vẫn dặt dìu trong trạng thái mê mờ..Tôi vẫn có thể nhìn thấy Karasu -đang ngồi cạnh cửa sổ.Nhắm mắt lại.Chẳng biết vì ngủ hay bị chói mắt bởi ánh trăng.Mái tóc đen dài xoà xuống gương mặt đẹp..
Rồi giấc ngủ cũng đánh gục tôi…
Ban tay tôi được sưởi ấm bởi bàn tay hắn…..
“………….”
Sáng hôm sau,khi mặt trời chỉ vừa kịp loe những tia sáng đầu tiên,tôi tỉnh dậy…
Trong căn phòng chỉ còn mình tôi..
Cũng phải thôi…
Hy vọng cái thứ thuốc kia sẽ có công dụng..
Đến chỗ các cậu ấy thôi.
Cả đội đi đến chiến trường..
Bọn yêu quái gào thét điên loạn..Có lẽ bọn chúng muốn nhấm nháp kẻ thua cuộc.Ta e rằng các ngươi sẽ không được như thế đâu.
Bà Genkai vắng mặt.Bà đã chết.
Và thật không ngờ Koenma lại ra thay thế.
Một cuộc đấu sinh tử.
Tôi sẽ đấu trước với hắn…
Và hắn cũng muốn như thế.
Bàn tay thanh tú kia làm thành hình khẩu súng.
“Bang”
Hắn…kể cả khi chiến đấu vẫn không thay đổi..
Hắn vẫn giữ cái dáng vẻ lạnh lùng muôn thuở.
Không như hôm qua…
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm vô cùng ấy…
Tôi sẽ giết hắn hoặc hắn sẽ giết tôi.
“……………..”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét