RSS

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

[18-01-12]

Có những lúc tự hỏi, khi cầm gì đó bén một chút, rạch dọc theo cổ, theo tay cảm giác sẽ thế nào.

Đương nhiên là chẳng bao giờ dám thử, chưa muốn chết, nhưng vẫn di đầu ngón thay dọc xuống cổ, hay cổ tay, chỉ để tưởng tượng đường rạch sắc ngọt và máu.

Dĩ nhiên là không có gì như ta tưởng. Trừ bỏ dao mổ hay dao chuyên dụng, mấy con dao thái rau đời nào rạch ngọt lại đẹp được a. Với cả người ta chứ có phải miếng giấy đâu mà khi rạch lại đẹp với chả mướt, thể nào cũng máu me dầm dề với chả la hét ỏm tỏi.

-----

Làm bài tập.

Phát hiện khi mình không vui, khả năng chơi trò chơi của mình giảm.

Cái trò chơi với xã hội đó mà.

Khả năng kiềm chế bản thân và cư xử ôn hòa với người khác bị giảm sút nặng nề, không giấu giếm mà lộ cho họ thấy những phần gai góc xấu xa đang thối rữa và bốc mùi của mình.

Nhưng nếu đã khinh ghét xem thường hay sao đấy, thì thôi vậy.

Thất vọng cũng không chết đâu mà.

----

Tết, ở nhà một mình, xứ lạ quê người.

Không bánh chưng xanh bên dưa hấu đỏ, không mai vàng đào tươi, không có cây tắc cây thanh long. Không có gì cả.

Không lì xì đỏ, không có ai bão mình chúc Tết.

KHông pháo bông lấp lánh, không có gió se lạnh và mùi nhang thoảng đưa.

Thiệt sẽ là một cái Tết đáng nhớ, vì mình đau đớn quằn quại bực mình bất lực các loại đủ hết a.

-----

Đấy thấy chưa, mệt rồi là viết blog chả kiêng dè gì nhiều.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét